Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 490 : Ho ra máu tươi

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"



Hoàng Mai Diễm cố gắng thở dốc mấy cái, hàng lông mày cau chặt từ từ giãn ra."Không, mẹ không có chuyện gì, chỉ là hơi mệt chút thôi! Nếu không có chuyện gì khác, để mẹ gọi điện thoại cho chú Bùi nói chú ấy đến đón mẹ !"



"Mẹ, nếu thân thể mẹ không thoải mái, vậy mẹ hãy về nhà nghỉ ngơi đi! Con không có chuyện gì đâu, trong nhà đã có người hầu, cũng còn bảo mẫu nữa!" Vũ Nghê lo lắng nhìn mẹ nói!



"Vậy là tốt rồi, nếu có chuyện gì con hãy gọi điện cho mẹ nhé!" Hoàng Mai Diễm nói xong, trực tiếp gọi điện thoại cho Bùi Chấn Lương. Mười phút sau, Bùi Chấn Lương đã dừng xe trước cửa lớn của biệt thự ...



"Đứa nhỏ kia thật đáng yêu, đúng không?" Đang lúc lái xe Bùi Chấn Lương nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người phụ nữ ở bên cạnh một cái.



Hoàng Mai Diễm gật gật đầu."Rất giống Lạc Dật, ha ha, có thể tưởng tượng tương lai nó cũng sẽ là một thằng bé bướng bỉnh!" Nói chuyện về cháu ngoại, vẻ mặt tươi cười của Hoàng Mai Diễm không khỏi rạng rỡ nhiều thêm!"Bảo Tạp Tư cùng Tư Vũ khẩn trương sinh cục cưng đi, thừa dịp tuổi còn trẻ ..."



"Hiện tại bọn thanh niên trai tráng đều đã trưởng thành cả, có một đứa trẻ đã đủ quấy rầy thế giới hai người của chúng nó rồi. Ha ha, sinh hay không sinh nữa cũng chỉ cần chính bọn nó cảm thấy được hạnh phúc là tốt rồi!" Bùi Chấn Lương nói chuyện khác hẳn lớp người cũ, tư tưởng của ông luôn luôn theo sát trào lưu mới!



Hoàng Mai Diễm lại bị bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn của ông làm cho bật cười, nhưng bà vừa mới cười, trong ngực lại bắt đầu truyền đến cảm giác đau tức khó chịu."Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Nôn. . ."



Một ngụm máu tươi phun ra trên chiếc khăn tay màu trắng, giữa chiếc khăn tay tuyết trắng là màu đỏ chói mắt!



Két...két...!



"Mai Diễm, em làm sao vậy? Làm sao lại có thể ho ra máu thế kia?" Cho xe đột ngột dừng lại ở một bên đường cái, Bùi Chấn Lương khẩn trương dò hỏi.
Hoàng Mai Diễm lắc lắc đầu, rơi lệ nói: "Ung thư phổi là không thể cứu được, làm phẫu thuật sẽ chỉ khiến cho em phải rời bỏ thế giới này sớm hơn thôi! Em không muốn làm phẫu thuật...!"



Bùi Chấn Lương lập tức giống như đã già đi vài tuổi, ra sức nắm chặt lấy bờ vai của bà."Không, anh không thể để cho em rời xa anh được... "



****************** phân cách tuyến ****************



"Chị dâu... chị cũng có loại cảm giác này sao?" Tư Vũ nghe Vũ Nghê nói xong, kinh ngạc hỏi lại.



Vũ Nghê ngồi ở trong ghế sofa, mắt chớp chớp."Chị chỉ biết là trên thế giới không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, cho nên chị mới có cảm giác ấy!"



"Không dám nói gạt chị, chị dâu, em đã sớm hoài nghi đến chuyện này, hơn nữa em cũng đã nói chuyện này cho Bùi Tạp Tư nghe, nhưng mà anh ấy lại không tin lời em nói!" Tư Vũ tức giận đến mức dậm chân."Chị dâu, chị cũng đã nghi ngờ như vậy, không bằng chúng ta đi tìm chút chứng cớ đi!"



"Nhưng mà mẹ chị lại không thừa nhận, mẹ nói không có chuyện như vậy đâu!" Vũ Nghê lắc lắc đầu, khó xử nói."Chị nghĩ có thể mẹ chị cũng không muốn nói lộ ra chuyện này, chị cũng không biết có nên đi tìm đáp án của chuyện này hay không nữa. Nếu tìm được, thì có thể thế nào đây? Còn một điểm quan trọng nhất, đó chính là, có lẽ chuyện này hoàn toàn không phải là sự thật!"



"Có lẽ vậy..." Tư Vũ nghĩ nghĩ sau đó nhả ra hai chữ!



"Thôi, chị cũng chỉ là đột nhiên có một cảm giác như vậy mà thôi..., có lẽ là do hai chúng ta ngây ngốc ở nhà nhiều, nên thật sự đã quá rảnh rỗi, nên mới suy nghĩ miên man như vậy! Đúng rồi, Tư Vũ, hôn lễ của em và Tạp Tư đã chuẩn bị đến đâu rồi? Áo cưới chọn xong chưa?" Vũ Nghê chuyển đề tài khác!



"Ôi trời, miễn bàn chuyện áo cưới, em bị mẹ chồng giận bởi vì em và mẹ chị đi chọn áo cưới, bị bà ấy bắt gặp được! Hiện tại em vẫn chưa biết làm thế nào cho phải đây?" Tư Vũ vô cùng đau khổ nói.