Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 492 : Nuối tiếc quá khứ
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
“Huhu…Bùi Chấn Lương, tôi và ông ở cùng với nhau nhiều năm như vậy, chịu đựng ông ngần ấy thời gian, vậy tại sao bây giờ ông lại đối xử với tôi như thế, ông có còn là người hay không?” Bà Triệu Nguyệt Nga vừa cầm khăn tay lau nước mắt vừa lên án Bùi Chấn Lương.
Bùi Chấn Lương trầm ngâm đứng ở cửa sổ to sát đất, miệng nhả khỏi thuốc.
Bà khóc đau như xé gan xé ruột, nói đến nỗi miệng khô lưỡi hanh vậy mà vẫn không được ông đáp lại một lời, điều này làm cho bà ngày càng tức giận, chạy tới cửa sổ sát đất dùng lực mà nắm lấy quần áo của ông kéo. “Chẳng lẽ ông vẫn không nói với tôi lời nào hay sao?”
Triệu Nguyệt Nga lôi lôi kéo kéo ông khiến cho thân thể Bùi Chấn Lương khẽ lay động, bộ dạng như một con lật đật nhưng vẫn không hề lên tiếng đáp lại.
Triệu Nguyệt Nga càng khóc dữ dội hơn cũng khiến cho người khác cảm thấy thương tâm.
Lạc Tư Vũ cùng Bùi Tạp Tư vừa vào nhà là thấy ngay cảnh tượng như thế. Không khí tại phòng khách của biệt thự hiện giờ cực kỳ khẩn trương, cực kỳ áp lực.
Tư Vũ xấu hổ đứng lại, không biết nên nói gì cả.
Bùi Tạp Tư đi về phía mẹ mình, ôm bà vào lòng tựa như ôm tình nhân. “Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại khóc thương tâm đến như thế? Ba lại khi dễ mẹ đúng không, nói cho con biết, con sẽ thay mẹ lấy lại công bằng nếu mẹ muốn.”
Triệu Nguyệt Nga ôm chặt con trai của mình, có con trai an ủi ngược lại bà khóc càng nhiều hơn. “Trong lòng ba của con không có người vợ là mẹ đây, thật sự không có một chút nào cả. Hiện giờ ông ấy thật sự muốn làm mẹ tức chết để có thể cùng người đàn bà kia danh chính ngôn thuận bên nhau.”
“Đủ rồi!” Bùi Chấn Lương nãy giờ một mực im lặng bỗng nhiên la lên. “Chuyện này đã được quyết định, bà muốn cũng được mà không thì cũng không sao!”
“Quyết định cái gì? Tôi không đồng ý…” Triệu Nguyệt Nga trở nên tức giận đến cả người phát run. “Ông vẫn còn nhớ ai là vợ ông không? Ai là mẹ của con trai ông? Ai là nữ chủ nhân của gia đình này?”
Bùi Tạp Tư kéo mẹ mình lại và cau mày hỏi. “Ba, mẹ, cuối cùng là có chuyện gì? Vì sao hai người lại ầm ỹ như thế?”
Tư Vũ quả thật muốn đi gõ cái đầu gỗ của chồng mình một cái thật mạnh, đương nhiên là vì “Mẹ Hai” mà cãi nhau rồi, mẫu thuẫn rõ ràng từ nơi đó mà ra.
“Ba của con nói muốn cho mẹ Hai của con tới tham gia hôn lễ của con cùng Tư Vũ, hai người bọn họ hiện giờ muốn lên mặt rồi. Mẹ nhẫn nại đến như thế mà bà ta vẫn cho là không đủ, vậy mà vẫn muốn nở mày nở mặt trong hôn lễ của con trai mẹ sao, bà ta đúng là quá đáng.” Triệu Nguyệt Nga tức giận hô to.
Nghe được chuyện này Bùi Tạp Tư cũng bị chấn động kinh ngạc, mẹ Hai vẫn không có danh phận, không phải bà vẫn một mực yên lặng đi theo ba mình sao? Sao hiện giờ lại muốn xuất đầu lộ diện?. “Ba, con thấy chuyện này không được thỏa đáng cho lắm, mẹ Hai nguyện ý tới tham dự sao?”
“Không trách.”
“Cảm ơn em…” Bùi Chấn Lương nghẹn ngào nói xong, cúi đầu liền muốn nhào vào đôi môi của bà mà hôn.
Hoàng Mai Diễm quay đầu đi, né tránh đôi môi ấy. “Đừng, em bị ung thư phổi, có thể lây bệnh cho anh đó.”
Bùi Chấn Lương kiên định giữ chặt mặt bà và nói: “Anh không sợ, anh đã qua 60 tuổi rồi thì có gì phải sợ nữa? cho dù hiện giờ lập tức chết đi thì cả đời này anh sống cũng đủ rồi.”
“Không cần.” Bà vẫn dùng lực mà phản kháng. “Anh vẫn còn nợ vợ anh đó, em nghĩ ông trời đã an bài rất đúng, nếu em chết đi thì thời gian còn lại anh phải hoàn toàn đúng tâm ý của chỉ.”
“Anh không quản được….” ông vẫn muốn hôn đôi môi của bà, chỉ nghĩ rằng muốn ai ủi người phụ nữ của mình.
“Không…nếu anh bị em lây bệnh thì chẳng phải tội nghiệt của em càng sâu thêm sao? Mọi người sẽ hận em chết mất, em không muốn. Nếu anh thật sự không muốn em phải gánh tội lỗi lớn hơn nữa thì bây giờ anh nên trở về đi thôi.” Bà đẩy ông ra.
“Không, anh không đi, buổi tối hôm nay anh muốn ở cùng với em.”
“Anh….khụ….”Hoàng Mai Diễm vừa mới tức giận, ngực bà lập tức trở nên khó chịu, đồng thời bà ho ra một ngụm máu. “Anh mau đi đi.”
“Không….em như vậy sao anh yên tâm cho được.”
“Nếu anh muốn tối nay em bị anh làm cho tức chết thì anh cứ ở lại.” Bà tức giận nói.
“Mai Diễm….chúng ta đi bệnh viện đi.”
“Tối nay anh trở về nhà đi, sáng sớm mai em sẽ cùng anh đi bệnh viện, nếu anh không đi về, ngày mai em tuyệt đối cũng không đi bệnh viện.” Lúc bà nói chuyện lại ho ra thêm một ngụm máu.
“Được, được, được rồi, anh đi, em đừng nói giận, sáng sớm ngày mai anh tới với em. Buổi tối nếu thân thể không thoải mái thì nhất định phải gọi điện cho anh.” Ông lo lắng dặn dò.