Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 499 : Đại kết cục (phần 3)
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Sau khi cấp cứu xong, Hoàng Mai Diễm được đưa vào trong phòng điều trị!
Khi Bùi Tạp Tư và Tư Vũ đến nơi, Hoàng Mai Diễm nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, vẫn đang cắm ống thở ôxy!
Vũ Nghê đang khóc ở trong lòng Lạc Ngạo Kiệt, Bùi Chấn Lương ngồi ở cạnh giường bệnh nắm chặt lấy tay bà.
Bùi Tạp Tư bước đi chậm rãi, trong lòng cực kỳ phức tạp, đi về phía giường bệnh!
Hoàng Mai Diễm nhìn con cái đang vây quanh bên mình, ánh mắt mỏi mệt song lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lại cảm thấy xấu hổ với các con!
Mà Bùi Tạp Tư khi nhìn thấy ánh mắt rắc rối phức tạp của bà, những ý nghĩ kiên định lúc trước cũng đã buông hết rồi. Hoàng Mai Diễm là mẹ đẻ của anh, người mẹ đã mang anh đến với thế giới này, cho dù anh không chấp nhận đi chăng nữa, bà cũng vẫn là mẹ anh!
Những giọt lệ đầy kích động từ trong mắt Bùi Tạp Tư trào ra. Anh ngồi xuống bên kia giường bệnh, cầm lấy bàn tay yếu đuối không còn sức của mẹ mình. “... Mẹ, mẹ hãy nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, phối hợp với điều trị của bác sĩ, nhất định sẽ khá hơn!"
Giọng nói của anh cực kỳ nghẹn ngào, giờ đây anh đã trưởng thành, không ngờ đây lại là lần đầu tiên anh có biểu hiện sa sút như vậy, nhưng mà, anh đã không thể cố kìm nén được nữa!
Hoàng Mai Diễm cũng khóc, nhưng lại là những giọt nước mắt vui sướng. Bà yếu ớt mở môi khô khốc."Đừng... Đừng gọi ta là Mẹ, Bùi phu nhân mới là mẹ của con! Con đã có thể tha thứ cho ta, ta cũng đã rất vui rồi ... "
"Mẹ hãy cố gắng lên, sức khỏe phục hồi tốt, con sẽ đưa mẹ đi an dưỡng, được không?"
"Ha ha... Được..." dღđ。l。qღđ Hoàng Mai Diễm thở dài, sau đó tiếp tục nói; "Chỉ sợ rằng, ta không có cách nào để tham gia hôn lễ của con được, nên ta đặc biệt chúc phúc trước cho con và Tư Vũ trăm năm hoà hợp. Ta đã mua một phần quà tặng dự định tặng cho các con, vẫn đang để ở ngăn tủ trong phòng của ta! Đến lúc đó các con hãy tự mình qua đó để lấy mang đi, nhất định phải nhận lấy, đây là quà tặng mà mẹ Hai tặng cho các con... "
Nước mắt của Bùi Tạp Tư dâng ngập ở trong mắt, rốt cục trào ra dọc theo mũi chảy xuống dưới!
Hoàng Mai Diễm đưa ánh mắt chuyển sang tới gương mặt Vũ Nghê, lại nhìn con rể ở bên cạnh."Ngạo Kiệt, ta là một người mẹ không có trách nhiệm, để cho Vũ Nghê từ nhỏ đã phải chịu không ít khổ sở, sau này con nhất định phải đối xử tốt với nó nhé... "
"Mẹ, người yên tâm, con hiểu mà, nhất định sẽ không để cho Vũ Nghê phải chịu một chút uất ức nào hết, con sẽ luôn luôn yêu Vũ Nghê, còn yêu cô ấy hơn chính bản thân mình nữa!" Lạc Ngạo Kiệt nói cam đoan!
Phó Quảng Nguyên gật đầu, gương mặt hồng hào vẻ mãn nguyện, sau đó đón nhận những thứ Lạc Ngạo Kiệt đưa đến."Người đến là tốt rồi, lần sau đến đây con không cần phải mua gì đâu, lần trước những thứ con mua mang tới ba vẫn còn chưa ăn đến mà!"
"Đây là việc con nên làm!" Lạc Ngạo Kiệt nói rất ra dáng con rể!
Hiển nhiên Vũ Nghê cảm thấy rất có mặt mũi, mỉm cười kéo
cánh tay chồng mình, đi vào trong phòng khách!
Mà lúc này, từ trên lầu vang lên tiếng xuống thang đinh đinh đang đang rất nhanh."Hi, Lạc đại ca, nhiều năm không gặp, anh còn nhớ em không?"
Lạc Ngạo Kiệt và Vũ Nghê cùng lúc nhìn hướng lên trên lầu!
Ánh mắt Lạc Ngạo Kiệt nheo lại, cảm thấy cô gái này nhìn cực kỳ quen mắt ...
"Chu Nhạc San..." Vũ Nghê mở to hai mắt, nhíu mày, đồng thời càng ra sức nắm chặt cánh tay chồng mình hơn.
Sao lại thế này? Chẳng phải cô ta đã ra nước ngoài, lại còn thề sẽ không quay trở về nữa đó sao? Vì sao hiện giờ lại xuất hiện, hơn nữa lại nhìn Lạc Ngạo Kiệt giống như là một món ăn ngon vậy!
Trời ạ, cô mới yên tĩnh được vài ngày, vì sao tới đây lại gặp trận đánh ác liệt nữa rồi?
Ánh mắt cô quét sang bên cạnh, Lạc Ngạo Kiệt lại bày ra vẻ mặt ôn tồn nho nhã khi đối mặt với những cô gái khác, điểm này... thật sự không thể nào làm cho người ta yên tâm được chút nào!
Điên lên mất... không có cách nào cả, ai bảo chồng của cô, Vũ Nghê này, lại là một người đàn ông cực kỳ hấp dẫn chứ! Cả đời này, e rằng cô đều phải luôn ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị đánh nhau với tất cả yêu tinh, bạch cốt tinh, cộng thêm yêu tinh ở nước ngoài mới hồi hương nữa rồi đây!
Hoàn chính văn.