Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 526 :

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Tất cả đều là do người đàn bà này!



"Chỉ vì muốn đánh em mà anh đã gọi riêng Vũ Nghê, bảo mau chóng rời đi sao?" Tay Quan Tĩnh gắng sức chống đỡ, nâng gò má bị thương lên, những giọt lệ trong suốt lăn dọc theo gương mặt cô, không ngừng chảy xuống."Vì muốn đánh em, mà anh đã phải hao tổn tâm tư như vậy ư? Đánh em thế này, anh thật sự không thấy đau lòng chút nào hay sao?"



Hơi thở của cô mong manh, cô hỏi lại một câu giống như chiếc chùy hung hăng đập thật mạnh vào ngực anh vậy. Lúc này, lồng ngực có cảm giác như bị một tảng đá lớn đè lên, ngột ngạt khiến anh khó chịu đến đau lòng!



Nhưng mà, rất nhanh anh đã phủi sạch loại cảm giác này đi, anh mà lại đau lòng với loại đàn bà này sao? Cái miệng của cô ti tiện như vậy, lúc này đối với cô, anh chỉ thấy rất khinh thường!



"Đây đều là do cô tự mình chuốc lấy phiền não mà thôi, khi cô hãm hại tôi, cô nên nghĩ đến chuyện mình sẽ phải chịu sự trừng phạt thế nào chứ!"



"Ha ha ..." cô cười không phục, ấm ức hỏi lại: "Em hãm hại anh sao? Đừng nói là em không hề làm, cho dù là có đi chăng nữa, chẳng lẽ anh không từng làm qua việc này sao? Anh không từng bắt cá hai tay với phụ nữ khác sao? Tưởng Vũ Hàng, vài năm nay, em từ không phải là người phụ nữ duy nhất, cho đến là người phụ nữ duy nhất, anh hãy nói đi, anh nhìn lại xem, anh đã phản bội Vũ Nghê bao nhiêu lần rồi hả? Đây đều là những chuyện anh đã từng làm, nhưng vì sao lại còn sợ em nói ra?"



Lời nói của cô khiến gương mặt của Tưởng Vũ Hàng lúc đỏ lúc trắng, tức giận không chịu nổi."Cai miệng của cô thật sự càng ngày càng hèn hạ... "



"Đúng, cái miệng của em là hèn hạ, em không chỉ có cái miệng hèn hạ thôi đâu, trái tim của em cũng hèn hạ, con người của em cũng rất hèn hạ! Nếu như em không hèn hạ, anh đánh em thế này, vì sao em lại vẫn cứ thích anh! Nếu em không hèn hạ, vì sao lúc anh trơ mắt nhìn người đàn ông khác chiếm tiện nghi, sờ soạng em, dưới tình huống ấy anh cũng không hề bảo vệ cho em, vậy mà em vẫn còn có thể yêu anh như vậy!" Cô vừa khóc vừa nói, từ trên mặt đất bò dậy, ai oán nhìn anh: "Chính anh đã nói, chính anh đã nói, anh bảo em làm bạn gái của anh! d∞đ∞l∞q∞đ Em đã là bạn gái của anh, vì sao anh lại giữ bí mật mối quan hệ của chúng ta. Ở trước mặt bọn họ anh còn nói Vũ Nghê là bạn gái của anh? Anh nhìn thấy đài trưởng Cao động chân động tay với em, anh cũng không hề bảo vệ em là sao? Đây mà là bạn gái ư? Tưởng Vũ Hàng, anh đã lừa em... "



Lời chỉ trích của cô gợi lên sự đau lòng trước nay anh chưa từng có, lại càng thêm hối hận vì sao vừa rồi lại không ra tay cứu cô.



Không, không, không, anh không sai, bởi vì cái sai đều là của cô!



Anh cười châm chọc, khóe miệng nhếch về một bên."Hiện giờ cô lại còn đổ hết trách nhiệm cho tôi phải không? Cũng do chính cô đã tự nguyện để cho người đàn ông khác sờ mó ở trên người cô đấy chứ, nếu cô không đồng ý, tự cô có thể hất ra mà!"



"Em vốn đang đợi anh giúp em giải vây, bởi vì anh là bạn trai của em!"




Anh buông tay ở cổ ra, ngồi xổm xuống ôm lấy cô lúc này đã ngất đi."Quan Tĩnh, tỉnh tỉnh? Này, cô đừng có giả vờ với tôi nhé...?"



Cho dù anh lay gọi thế nào, hai mắt cô vẫn gắt gao nhắm chặt!



Tưởng Vũ Hàng hoảng sợ ôm cô đi ra ngoài, đến bệnh viện!



*************************************** phân cách tuyến *********************************



"Bác sĩ, cô ấy sao rồi? Vì sao vẫn chưa tỉnh lại?" Tưởng Vũ Hàng sốt ruột hỏi bác sĩ vừa mới tháo ống nghe bệnh ra!



"Bệnh nhân bị “cấp hỏa công tâm” (quá nóng giận làm ảnh hưởng đến thần kinh) do tạm thời bị choáng. Chàng trai này, có phải lúc trước đã đánh nhau không? Hai người chắc là có nhiều chuyện khúc mắc, có chuyện gì cũng phải nhẹ nhàng nói cho ra ngọn ngành chứ!" Bác sĩ khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, xem xét cái trán bị thương của cô gái còn đang hôn mê bất tỉnh kia, lắc đầu nói!



"Bác sĩ, vậy khi nào thì cô ấy mới có thể tỉnh lại được?"



"Một lát nữa sẽ tỉnh lại thôi, nhưng nhớ là không được để bệnh nhân chịu kích động mạnh, như vậy thật sự sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe đấy!"



Sau khi nói xong, bác sĩ rời khỏi phòng bệnh!



Tưởng Vũ Hàng đứng ở trước giường bệnh, lúc này anh đã không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng mình nữa! Anh không hẳn là yêu cô, cũng không hẳn là chịu được những ảnh hưởng của cô! Nhưng hiện tại anh thật sự thật lo lắng, thực sự sốt ruột!



"Không... Em không muốn... chia tay, vừa mới bắt đầu... đã chia tay... nhất định so... cô ấy... em đã yêu anh nhiều..." Trên giường bệnh cô nói đứt quãng những lời vô nghĩa.