Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 545 : Hành hạ trong phòng tổng thống (2)
Ngày đăng: 17:07 30/04/20
Quan Tĩnh làm bộ như không hề nghe thấy!
Chợt, bàn tay cô đặt ở dưới mặt bàn bị anh nắm lấy!
Cô định rút ra, nhưng anh lại cầm thật chặt.
"Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?"
"Buông tôi ra!"
"Lần này anh nói nghiêm túc đấy... "
"Anh có nói thật hay không thật cũng chẳng có liên quan gì đến tôi!"
Tưởng Vũ Hàng vẫn dùng thủ đoạn quen thuộc, lẵng nhẵng dây một cách vô lại. Từ trước đến nay, chiêu này đối với cô mà nói, rất có hiệu quả, cô lại bị gục ngã dưới trò vô lại của anh. "Sao lại không có liên quan, anh nói nghiêm túc với em đấy! Chúng ta kết hôn đi, mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau đi nước Pháp một chuyến để đặt trang phục áo cưới! Anh nghĩ em mặc trang phục áo cưới vào, so với cô dâu hôm nay ở đây nhất định còn xinh đẹp hơn rất nhiều lần!"
"Tôi nghĩ tôi cũng sẽ mặc trang phục áo cưới trong ngày kết hôn, nhưng tuyệt đối sẽ không phải cùng với anh!" Quan Tĩnh nở một nụ cười tươi như hoa với anh, cố ý biểu hiện cho anh thấy mình khá hạnh phúc."Tôi đã có bạn trai, anh đã gặp rồi đấy!" Mặc dù trên miệng cô nói như vậy, nhưng ở trong lòng cô lại không ngừng nói lời xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Cô không còn cách nào khác, trước mắt chỉ có thể lợi dụng Lý Sấm mà thôi!
Sắc mặt Tưởng Vũ Hàng biến đổi lớn. Anh nghĩ Quan Tĩnh và Lý Sấm có thể có chút quan hệ với nhau, nhưng anh lại không ngờ bọn họ sẽ nhanh chóng như vậy Bất quá cô và anh cũng chỉ mới vừa chia tay khoảng một tuần lễ thôi mà? Chẳng lẽ hiện giờ quan hệ của bọn họ cũng đã thân mật đến mức có thể bàn bạc chuyện kết hôn rồi sao?
Thừa dịp anh đang hết sức buồn bã mất mát, Quan Tĩnh rút tay mình lại, phòng ngừa chuyện rắc rối có thể xuất hiện khi hai tay nắm lấy nhau.
"Thật sự đã buông tay rồi sao, trong lòng cô đã không còn chút xíu chỗ đứng cho tôi nữa ư?"
Cô lặng lẽ đi về phía cửa."Hy vọng rằng, rất nhanh anh sẽ có thể tìm được cô gái mà anh thích ... "
"Chó má!" Anh gầm nhẹ một tiếng, đưa tay ra túm lấy cô, lập tức kéo cô vào trong ngực!"Quan Tĩnh, cô cho rằng tôi, Tưởng Vũ Hàng này là vật gì vậy? Là con chó nhỏ sao? Khi cô thích thì sẽ trêu chọc, khi cô không thích nữa thì sẽ đưa chân đá tôi ra ngoài sao?"
Cái gì vậy? Anh tự cho rằng anh có thể nói lời như vậy sao?
Những lời này phải là cô nói ra mới đúng chứ?
"Anh buông tôi ra!"
"Cô muốn tôi buông tay của cô ra thì cũng có thể, vậy cô cho tôi một lần, tôi sẽ buông cô ra! Mấy ngày nay không ở cùng nhau, anh rất nhớ em!" Anh nói ra nỗi khát vọng của mình, đó là suy nghĩ thật của anh. Nhưng ngay câu tiếp theo sau, thì anh lại điên cuồng gầm thét."Mẹ kiếp, tôi chính là kỹ nam đang lên cơn nghiện đây, đang muốn va chạm với cô đấy!"
Nói xong, anh nhao vào trên người cô dùng sức đè lên, làm cả hai người cùng ngã vào trên chiếc giường lớn!
Người cô bị trĩu xuống, phảng phất như bị một khối đá tảng rất lớn nặng nề đè lên vậy, khiến cô hoàn toàn không sao thở nổi."Anh muốn làm gì vậy?"
"Muốn em...” Anh nói xấu xa, làm như Quan Tĩnh chính là một phụ nữ tùy tiện, chỉ cần muốn, là có thể cỡi!