Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 547 : Trời xui đất khiến (2)

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Người đàn ông đang ôm cô nặng nề thở dài một hơi như trút được gánh nặng, nhếch miệng nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi, vậy là anh an tâm rồi! Tĩnh Tĩnh, anh nói cho em biết, quyết định của em là hoàn toàn chính xác!"



Quan Tĩnh không ngừng gật đầu, lời của đối phương đã cho cô sự khích lệ rất lớn. Mặc dù cô vẫn còn chảy nước mắt, nhưng trong hai tròng mắt đã nhanh chóng vui vẻ trở lại. Tất cả đều tốt đẹp, cũng đều vừa kịp, cục cưng của cô giờ đây nó sẽ bình yên khỏe mạnh ở trong bụng của cô.



Người đàn ông mặc bộ quần áo thương nhân màu đen được may thủ công nhìn vừa tuấn tú đẹp trai lại vừa dịu dàng đa tình, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cẩn thận hỏi lại vẻ cầu khẩn: "Tĩnh Tĩnh, đồng ý với anh, em hãy để chúng ta cùng nhau chăm sóc bé cưng, cho nó một gia đình đầy đủ, được không?"



Quan Tĩnh thoáng ngẩng đầu lên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người để có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của anh - chân thành, cưng chiều và thật dịu dàng!



Cô nhìn anh thật lâu, thật lâu, đến khi không tìm được một chút ít nào của sự giả dối hoặc miễn cưỡng, sau đó cô hỏi như muốn xác nhận lại một lần cuối cùng: "Có thật như vậy không? Anh sự thật nguyện ý chăm sóc đứa bé này sao? Trong tương lai, mười năm, hai mươi năm sau, anh cũng sẽ không hối hận chứ?"



Người đàn ông đầy kích động khóe miệng nhếch lên, ôm cô càng chặc hơn."Tĩnh Tĩnh, xin hãy tin tưởng ở anh, bé cưng chính là con của anh! Nếu như em thật sự không yên lòng về anh, vậy sau này chúng ta cũng chỉ có một bé cưng này mà thôi, chúng ta cũng không cần bé cưng của chúng ta nữa, có được không?"



Quan Tĩnh cũng không cách nào kháng cự lại được nữa. Cho con một gia đình đầy đủ,๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn một tình thương của người cha, làm sao cô còn có thể cự tuyệt một người đàn ông ưu tú như vậy được chứ.



Trong cái nhìn đầy kích động của Lý Sấm, Quan Tĩnh gật đầu một cái."Em nguyện ý!"



Lý Sấm hưng phấn nhảy lên, kích động đến mức hai tay nắm lại, giơ trên không trung quơ múa. Sau đó, một tay ôm Quan Tĩnh vào trong ngực, lần này anh ôm càng chặt hơn, dường như sợ cô sẽ bay đi mất bất cứ lúc nào!



Quan Tĩnh bị tính trẻ con của anh làm cho buồn cười, tựa vào bờ vai vừa rộng rãi vừa an toàn kia, cười thật ngọt ngào!



Đứng cách bọn họ không xa, Vũ Nghê áo não vuốt ve cái trán.



Đồ ngu ngốc, Tưởng Vũ Hàng anh đúng là đại ngu ngốc mà, tại sao người ôm chặt Quan Tĩnh lúc này không phải là anh chứ?




"Hai người đứng lại cho tôi..." Tưởng Vũ Hàng cũng muốn chạy xông vào trong thang máy!



"Vũ Hàng, không được, để cho cô ấy đi thôi!" Vũ Nghê lôi kéo ống tay áo của anh, không để cho anh tiếp tục đuổi theo!



Cửa thang máy đóng lại, Tưởng Vũ Hàng chỉ có thể nhìn thang máy dần dần đi xuống tầng trệt, trái tim cuồng loạn của anh cũng hạ dần theo xuống!



"Tại sao? Tại sao em lại không cho anh đuổi theo vậy, cô ấy đã đi cùng Lý Sấm ...” Tưởng Vũ Hàng vẫn nhìn theo thang máy, không chịu buông tha ý định muốn đuổi theo Quan Tĩnh! Anh quay đầu lại, ảo não nhìn Vũ Nghê hỏi: "Có phải ở thời điểm mấu chốt em đã nghĩ lại hay không? Em cũng mong cô ấy có thể chung sống cùng với tên đàn ông vô dụng ấy phải không?"



Vũ Nghê cố sức hất cánh tay của Tưởng Vũ Hàng ra, hận không thể mài sắt thành dao được, nói: "Nếu như anh muốn ép cho trái tim Tĩnh Tĩnh càng xa mình hơn, vậy thì bây giờ anh hãy đuổi theo ngay đi, tốt nhất là hãy đánh nhau với Lý Sấm, liều một trận anh sống tôi chết đi! Giỏi lắm, như vậy anh cho rằng là có thể đoạt Quan Tĩnh trở lại sao? Nói cho anh biết, cho dù lúc này anh có thể đoạt lại người Quan Tĩnh, chỉ sợ rằng trái tim của cô ấy sẽ ngày càng cách xa anh hơn mà thôi!"



Cơn tức giận của Tưởng Vũ Hàng liền biến mất hơn nửa, phần còn lại cũng chẳng làm được gì."Vậy thì anh phải làm sao bây giờ hả?"



Vũ Nghê kéo chiếc túi da của mình lại, tức giận nói: "Làm sao bây giờ hả? Ít nhất tôi muốn mình không phải ở chỗ này để nghĩ “làm sao bây giờ”, tôi cũng không muốn ở lại cái nơi này để xấu hổ vì bị mất mặt nữa." Cô xoay người lại, nhìn về phía sau cánh cửa phòng giải phẩu, lại thoáng nhìn chung quanh đang càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại!



Mặc dù lúc này cô đang mang một chiếc kính mát lớn, có thể che kín phần lớn gương mặt nhưng cũng đã có không ít người đối diện cô nhiều lần ngó nghiêng rồi, chắc chắn sẽ nhận ra cô là ai!



"Xin em đấy, Vũ Nghê, em suy nghĩ thật kỹ cách giúp anh đi, hiện tại anh nên làm thế nào đây?!" Tưởng Vũ Hàng nhìn thấy Vũ Nghê như không muốn giúp, hoàn toàn không chút phản ứng trước các món ăn ngon mà mình gọi ra!



Đáng chết, nếu như không phải bởi vì Vũ Nghê chợt nói cô đói bụng đến không sao chịu nổi, nhất định phải đi ăn cái gì đó ngay lập tức, thì anh làm gì có tâm tư để ngồi ở trong phòng ăn chứ? Hơn nữa nơi này lại còn là vừa được trùng tu lại rất lộng lẫy, phong cách rất lãng mạn, phong cảnh tao nhã, ngay đến cả cái khay trong phòng ăn cũng đều là đồ sứ nổi tiếng của nước Anh!



Trong bụng cảm giác đói làm cho Vũ Nghê nhất thời không nói được lời nào. Cô chỉ biết mình phải không ngừng chăm sóc cho cái bụng của mình. Không phải cô không sốt ruột với chuyện của Tưởng Vũ Hàng và Quan Tĩnh, mà là lúc này cô đang rất đói bụng, đói đến mức không chịu nổi, bởi cục cưng của cô đang nhất định muốn được ăn thứ gì đó!