Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 549 : Sắp có chuyện vui

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


"Tĩnh Tĩnh, trước kia anh đã sai rồi, em đừng giận anh nữa !"



Tiếng của Tưởng Vũ Hàng vọng vào qua cánh cửa, nhưng Quan Tĩnh lại không muốn nghe những lời này, chính xác là không muốn nghe thấy giọng của anh nữa."Tôi không muốn nghe anh dài dòng, nếu như bây giờ anh mà không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!"



"Đừng báo cảnh sát, Tĩnh Tĩnh, anh xin em, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi. Cho dù em không chấp nhận anh thì xem như em nể mặt con mà cho anh một cơ hội cuối cùng, tiếp nhận anh một lần nữa, được không em?" Tưởng Vũ Hàng tiếp tục nói rất hòa nhã, muốn dùng đứa con làm cô dao động, để cô chịu tiếp nhận mình lần nữa.



Bên trong phòng vẫn một vẻ yên tĩnh, không thấy cô lên tiếng từ chối, Tưởng Vũ Hàng lộ ra cái cười khúc khích, anh thắng lợi rồi!



Ha ha, nhất định là Quan Tĩnh đang nghe anh nói rồi. Anh phải ra sức tiếp tục thuyết phục cô hơn nữa: "Tĩnh Tĩnh, thật ra thì anh đã đặt một công ty chuyên thiết kế áo cưới ở nước Pháp rồi, chỉ chờ chúng ta bay sang thôi! Dĩ nhiên hiện tại em mang thai, tốt nhất không nên ra khỏi nước, vậy anh sẽ nói với bên kia để mời người thiết kế áo cưới tới đây, có được hay không?"



Bên trong cửa vẫn yên tĩnh, mặc dù không nghe thấy cô đáp lại, nhưng anh cũng thấy sự tin tưởng như được tăng thêm. Anh đã bắt đầu tưởng tượng ngày mình và Tĩnh Tĩnh kết hôn, còn hình dung ra hình dáng của cục cưng sẽ thế nào nữa! Cục cưng lớn lên sẽ rất giống hai người bọn họ, giống ai cũng được, con trai nhất định sẽ rất tuấn tú, khí chất thông minh, con gái sẽ rất xinh đẹp dễ thương!



Đang lúc Tưởng Vũ Hàng còn trong mơ tưởng, khóe miệng hơi cong lên thì mấy bảo vệ cường tráng từ trong thang máy đi ra ...



Nhìn thấy bảo vệ đến vây quanh mình, Tưởng đại soái ca cau chặt chân mày."Các anh muốn làm gì vậy?" Làm cái gì chứ, mấy người cùng nhau xông lại, muốn bắt nạt bà xã của anh và đứa nhỏ sao?



Anh cũng biết phụ nữ độc thân sống ở nơi này rất không an toàn. Không được, anh không thể để cho cô sống một mình ở nơi này được rồi. Chi bằng phải nói với cô sang nhà mình ở, hoặc là anh phải vào ở cùng cô ở nơi này thôi!



Đội trưởng đội bảo vệ, xem ra có vẻ lễ độ hơn một chút, nghiêm túc nhìn Tưởng Vũ Hàng, giơ tay chỉ vào hướng thang máy: "Vị tiên sinh này, mời ngài lập tức rời khỏi nơi này! Nếu như ngài còn không rời đi nữa, chúng tôi sẽ tiến hành báo cảnh sát!"




Lúc này, mấy gã bảo vệ đồng thời cùng nhau chỉ tay về phía cầu thang máy, từ động tác giơ tay, biên độ lắc đầu đều tăm tắp không sai lệch, chỉnh tề khiến người xem thấy tán thưởng... A, không đúng, phải nói là làm cho Tưởng Vũ Hàng giận đến mức không thể giết người hay là tự sát!



Tưởng Vũ Hàng dùng sức gõ vào cánh cửa, gọi Quan Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, mở cửa cho anh, em ra ngoài nói cho bọn họ biết, anh có phải là bạn trai của em hay không! Tĩnh Tĩnh ... "



Vùi đầu ở trên giường lớn của phòng ngủ, Quan Tĩnh bưng kín lấy tai, không muốn để cho tiếng của anh chui vào trong tai mình...



Ngoài cửa phòng ...



"Đi thôi ... "



"Đi mau đi... "



Giọng của mấy gã bảo vệ trở nên rất căng, tựa như đang đuổi một người đi người xin cơm vậy. Thấy anh còn chưa muốn đi, mấy bảo vệ đi đến sát vào bên cạnh anh, chuẩn bị kéo anh đi!



Tưởng Vũ Hàng dựng ngược lông mày lên, ngay cả lúc này vẫn dễ dàng tỏa ra khí thế uy nghiêm đứng trên vạn người: "Các người cũng tránh ra cho tôi... "



Mặc dù chỉ có mấy chữ, nhưng cùng với khí chất này, trên người anh còn tỏa ra vẻ ngoài rét lạnh, làm cho bọn họ thật sự rất sợ, không dám đến gần.