Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 100 : Nỗi đau lớn nhất thế gian

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Hôn cực kỳ lâu, hôn đến lý trí của cô cũng không biết bay đến nơi nào, anh đột ngột từ từ kết thúc nụ hôn!



Vài sợi tóc xốc xếch trước trán khiến dã tính trong anh như trỗi dậy, càng thêm anh khí bức người, cô đắm chìm trong bể tình, si ngốc nhìn anh!



Trong mắt anh, so với trước kia, cô hiện nhìn thấy càng nồng đậm khát tình. Con ngươi đen láy như mực, sâu thẳm tựa đầm sâu, tựa đêm tối.



"Đi theo anh!" Cánh tay của anh lướt qua bụng của cô, mở cánh cửa xe ra!



Nhan Như Y ngẩng lên nhìn mới chú ý tới xe của họ vừa lúc dừng lại trước một khách sạn 5 sao, cô không rõ anh có kế hoạch trước hay đây chỉ là là một trùng hợp!



Lý trí nhanh chóng trở về trong cô khi Hoắc Doãn Văn vòng qua ghế phụ, đến bên cánh cửa xe đã mở, muốn kéo cô xuống xe!



Cô không còn là cô gái nhỏ tuổi ngay thơ, đơn thuần. Cô hiểu rõ mục đích của anh!



Cho nên cô kiên trì ngồi ở trong xe, rút tay mình về!



"Sao vậy em?" Hoắc Doãn Văn mong đợi nhìn cô!



Cô hít sâu một hơi, tận dụng hết những ý chí, kiên định buông ra ba chữ."Thật xin lỗi!" Cô không biết mình đã nói thế nào ra ba chữ này, nhưng cô biết, trái tim cô tan nát, cô thật sự không muốn cự tuyệt người đàn ông này!



Cô biết sợ rằng đời này cũng sẽ không gặp được người đàn ông nào ưu tú lại có sức quyến rũ đến như vậy! Mà cô đã thương thầm anh từ rất lâu, trước cả khi biết rõ anh là ai!



Ánh mắt của Hoắc Doãn Văn trở nên kinh ngạc, đứng dưới ánh đèn hiu hắt bên lề đường, thất vọng lại không hiểu nhìn cô."Như Y, anh không hiểu, chẳng lẽ em không yêu anh sao? Chẳng lẽ em thật không muốn sao?"



Cô yêu anh! Muốn tay anh sờ vào người cô!



Nhưng làm sao có thể như thế?


Nhan Như Y không nhớ rõ lúc nào mình được Hoắc Doãn Văn đưa về nhà, nhưng đêm ấy cô mất ngủ, đến sáng thứ hai, cô mang hai con mắt quầng thâm đi đến công ty!



Không biết có phải hay không do cô tối qua không nghỉ ngơi tốt, hiện tại sinh ra ảo giác, cảm giác không khí trong phòng làm việc đặc biệt nhẹ nhõm, trước giờ không có ai dám ở trong phòng làm việc thoải mái ăn cái gì, bây giờ lại có người đang ăn Hamburger! Còn có người soi gương trang điểm!



Lúc này phụ tá Triệu đi vào, Nhan Như Y âm thầm ngáp một cái, sau đó cùng phụ tá Triệu chào hỏi."Anh Triệu hôm nay giống như rất thanh nhàn à?"



"Có thể không thanh nhàn sao? Sếp tổng đi công tác nước ngoài rồi!"



Nhan Như Y chợt rét lạnh trong lòng."Hoắc tổng đi nước ngoài?" Tối hôm qua lúc chia tay, anh cũng không có nói với cô anh phải ra nước ngoài!



"Đúng nha, 3g sáng sớm hôm nay sếp đã bay rồi!"



Nàng cười cười, cố ý xóa tan nỗi khổ sở trong tim."Hoắc tổng luôn là Anh quốc, chắc là lại đi thăm bạn gái rồi"



"Hình như lần này sếp đi một chuyến nước Pháp, sau đó sẽ đi Anh quốc, tóm lại sẽ đi mấy quốc gia đó!"



"A —— ha ha, sếp đi nước ngoài cũng tốt vô cùng, anh Triệu mấy ngày nay sẽ nhẹ nhõm một chút!" Đi Pháp trước để đặt hàng áo cưới sao? Hoặc là đồ trang sức? Chợt, lòng Nhan Như Y dâng lên mỗi nỗi không vui không thể kiềm chế. Ha, xem ra con người thật sự là động vật kỳ quái, rõ ràng không thuộc về cô, cô làm sao lại đau xót đến vậy?



"Ai u, anh nhẹ nhõm cái gì à? Mấy ngày nay, anh phải tuyển lựa vài nhà thầu thi công mới, Hoắc tổng muốn anh xử lý trước một chút. Ai dà, mấy chục đội thi công, khó khăn đấy!" Phụ tá Triệu, buồn bã nói!



"Đây là Hoắc tổng tin tưởng anh Triệu!" Nói xong câu này, Nhan Như Y cười cười."Anh Triệu, em đi làm việc đây!"



Cả ngày, ngồi ở trong phòng làm việc, cô liều mạng để cho mình ‘đắm chìm’ trong núi tài liệu, tích cực vùi đầu vào dịch thuật, chỉnh lý, tưởng chừng quên mất những thứ không nên tồn tại dù chỉ là ý tưởng.



Nhưng đang làm việc, khoảng khắc ngừng tay nghỉ ngơi, cô lại không thể kiềm hãm con tim, chợt nhớ tới Hoắc Doãn Văn ——



Anh bây giờ đang ở nơi nào, đang làm gì đấy?