Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 111 : Đồ háo sắc

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


“Nhanh lên…” Cô thúc giục, cô muốn biết anh kể chuyện cười như thế nào.



“Có một ngày, trên tàu điện ngầm, John nhìn thấy một nữ tu sĩ xinh đẹp, hơn nữa cô còn ngồi ngay bên cạnh mình. John vừa nhìn đã rất thích vị tu sĩ này nhưng anh ta lại tự trách, sao mình lại có thể sinh ra suy nghĩ xấu với một nữ tu sĩ. Nhưng một lúc sau, cuối cùng John cũng không chịu đựng nổi…” Hoắc Doãn Văn nói tới đoạn này thì dừng lại, nhìn cô.



Nhan Như Y nghe rất chăm chú, thúc giục. “Nhanh lên, kể tiếp đi, em muốn nghe!”



“Vậy em ngồi bên cạnh anh!:” Hoắc Doãn Văn nhìn vào chỗ trống của mình. “Em ngồi đây…”



Biết anh đang ép mình, nhưng cô không thích kiểu nghe được phần đầu mà không nghe được phần sau này, mặc kệ bị anh ép buộc. Cô dời cái mông của mình đến bên cạnh giường bệnh.



“Gần một chút!” Anh lại yêu cầu!



Cô lại dịch lên trước một chút, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh. “Đã được chưa?”



Anh đưa tay đặt lên đùi cô, khoảng cách này khiến anh rất hài lòng, sau đó tiếp tục kể. “Qua một lúc, cuối cùng John cũng không chịu được nữa, tay từ từ mò lên đùi của nữ tu sĩ! Nữ tu sĩ cảm thấy vô cùng xấu hổ… mặt đỏ lên…”



Lúc nói tới đây, tay Hoắc Doãn Văn cũng mò lên đùi Nhan Như Y. Nhan Như Y bị anh trêu chọc, mặt cũng đỏ lên, dùng sức nhìn chằm chằm anh.



Tay Hoắc Doãn Văn đặt trên chân cô, tạm thời ngừng chuyển động, ngày mắt tiếp tục kể cho cô. “Nữ tu sĩ mặt đỏ bừng nói, tiên sinh, ngài tin vào Thượng Đế không? John nói, tôi tin. Nữ tu sĩ lại nói, bình thường ngài có đọc Thánh kinh không? John trả lời, có đọc. cô lại hỏi tiếp, ngài có biết trang thứ 366 dòng thứ ba, Thánh kinh viết cái gì không? Jonh cảm thấy vô cùng xấu hổ, thu tay lại. Jonh về nhà tìm cuốn thánh kinh của mình, lật trang 366 ra, dòng thứ 3 viết…”



“Viết gì?” Nhan Như Y tò mò hỏi.



Anh nín cười, thành thật nói: “Các tín đồ, các con có thể hướng lên trên thêm một chút nữa.”



“Anh là đồ háo sắc!” Hai mắt Nhan Như Y trợn trắng, cô biết người đàn ông này rất háo sắc, lại không nghĩ đến những lúc như thế này anh vẫn như vậy! thật sự làm cho cô giật mình, hai con mắt cũng muốn rớt ra ngoài!




Nhưng cô đã lựa chọn, không thể lại oán giận được rồi!



Cửa thang máy mở ra, cô đi vào, tâm tình cô cũng giống như chiếc thang máy này, không ngừng đi xuống…







Trong bệnh viện.



Hoắc Doãn Lâm chạy lại giường bệnh, nhìn em trai khác mẹ của mình. “Giơ quần áo lên, chị xem vết thương của em!”



“không có chuyện gì, đừng nhìn!”



Hoắc Doãn Văn vẫn rất trọng người chị khác mẹ này, bởi cô là người duy nhất xem anh là người nhà họ Hoắc. Cho nên dù không muốn, anh vẫn vén áo lên.



Cho dù không nhìn cũng biết trên băng gạc nhất định rỉ ra máu, hơn nữa máu còn mới!



“Em có biết em vừa phẫu thuật không? Vết cắt vừa khép lại một chút đã bị hở ra, rốt cuộc em có muốn khỏe lên không?” Giọng nói của Hoắc Doãn Lâm Tràn ngập chất vấn, giống như lãnh đạo đang phê bình nhân viên của mình!



Có điều, cô vẫn lấy băng gạc trong phòng chăm sóc tới, băng lại vết thương cho anh!



“Bây giờ em đừng làm loạn, nếu không sẽ bị thoát khí đó!” cô nói.



“Vâng!” Anh gật đầu.