Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 151 : Ngày nghỉ mồng một tháng năm

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


"Chị à, chị quyết định về nhà thật sao?" Tiểu Phỉ hỏi qua điện thoại. Hiện tại báo chí rầm rộ đưa tin Hoắc Doãn Văn sắp đám cưới, coi như cô không chú ý những chuyện này, cũng không có biện pháp không biết. Cô thật rất lo lắng cho chị!



"Đúng, cha tuổi càng lúc càng lớn, cần người chăm sóc!" Nhan Như Y vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói."Mấy ngày nữa, em cầm đơn xin từ chức của chị đến trường nộp giúp chị nhé!"



"Hiểu!" Tiểu Phỉ hồi đáp."Đúng rồi, chị, vậy chị muốn làm công việc gì? Là muốn làm cô giáo trường trung học đệ nhị cấp, hay là muốn làm công chức nhà nước?"



"Đến lúc đó hẵn nói!" Thật ra, hai công việc này cô đều không có hứng thú gì. Mặc dù hai công việc cũng rất ổn định, nhưng cô hợp với cuộc sống làm lãnh đạo, hay đảm nhiệm chức vụ trồng người. Tất cả sau này hãy nói thôi."Còn em, mấy ngày nay nghỉ, có cùng bạn học đi chơi hay không? Đi nhiều một chút cũng có chỗ tốt!"



"Không, lúc này du lịch chỗ nào cũng đông, người người chen chúc nhau, đặc biệt mệt mỏi. Em tìm được một chỗ làm ngoài giờ rất tốt, một ngày kiếm được 100 đồng, ngoài ra còn có hoa hồng. Em làm việc ở một studio áo cưới, vừa bán hàng!"



"Không tồi, vậy em tích lũy điểm bán hàng, kiếm nhiều một chút, đến lúc chị trở lại em mời chị ăn cơm!" Nhan Như Y tự tìm niềm vui trong đau khổ, cùng em gái nói đùa!



"Hắc hắc ——" vừa nghe nói mời ăn cơm, Tiểu Phỉ vội vàng cúp điện thoại."Chị, em đang bận việc, không nói chuyện với chị nữa!"



"Lí lắc!" Nhan Như Y buông điện thoại xuống.



Lúc này nghe bên ngoài có giọng nói của dì Lưu, dì Lưu tới?



Cô đi nhanh ra khỏi gian phòng !



"Dì Lưu mới tới ạ?"



Ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, cô giáo Lưu đứng lên, có chút ngượng ngùng."Như Y, con vừa về sao?"



Thấy dì Lưu ngượng ngùng, Nhan Như Y len lén cười."Dì Lưu, dì cũng không cần khẩn trương, cha kể hết cho con nghe rồi, con, Tiểu Quân, Tiểu Phỉ đều rất thích dì! Dì nhanh chóng về nhà chúng con cho sớm đi!"



"Con bé này, nói bậy bạ gì đó ——" Dì Lưu càng lúng túng!


Hoắc Doãn Văn nắm chặt đôi tay, dùng sức ném bóng dáng của Nhan Như Y ra khỏi đầu mình, ba lần bốn lượt buông tha người yêu của mình, cô có cái gì đáng giá để anh suy nghĩ hay sao? Hơn nữa, cô đã quyết định gả cho Cao Hải rồi!



Thôi, hiện tại chỉ có thể như vậy, cái gì anh cũng không muốn suy nghĩ nữa!



**************************************************



Nghỉ mấy ngày, Nhan Như Y an bài rất mỹ mãn, cùng dì Lưu đi dạo phố mua cho mình hai bộ quần áo, cho dì Lưu và cha vài bộ quần áo mới, hai người già tỏ vẻ vui mừng cực kỳ! Cao Hải nói muốn tới đây du lịch, cô là con gái thổ địa, nên đương nhiên tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch, đưa anh đi thăm nhiều thắng cảnh!



Cao Hải đến chỗ nào cũng xuýt xoa thán phục, liên tiếp khen đẹp, thuận tiện cũng khen ngợi cô một câu, đất sao người vậy, khó trách cô lại có dáng dấp rất đẹp!



Sau đó anh rời Tứ Xuyên, quay trở về B thị!



Cô cũng bắt đầu công việc, bởi vì sắp đến kỳ thi ốt nghiệp trung học, thầy giáo Nhan lại nóng lòng đốc thúc học sinh đi học thêm miễn phí, đồng thời yêu cầu con gái rượu làm cô giáo tiếng Anh, hướng dẫn bọn nhỏ làm đề thi Anh ngữ!



Cô len lén không ngừng cùng cha nói chuyện, làm như vậy không tốt, cha không muốn kiếm tiền, nhưng làm cô giáo tiếng Anh còn muốn kiếm thêm học phí, chúng ta tất cả đều phụ đạo miễn phí, cô giáo tiếng Anh đi nơi nào kiếm tiền?



Thầy giáo Nhan căn bản không thay đổi!



Chủ nhật, Nhan Như Y cho học sinh giải đề thi mệt đến ngất ngư. Thứ hai, học sinh cuối cùng cũng lên lớp, cô cũng thanh nhàn, ở nhà giấc ngủ nướng, liền ngủ đến buổi trưa!



Buổi trưa nghỉ ngơi, thầy giáo Nhan trở về nhà, không thấy bóng dáng con gái đâu, không khỏi trở giọng dạy bảo."Thế nào vẫn chưa chịu dậy? Này con biết mấy giờ rồi không?"



Nằm ở trên giường, Nhan Như Y mơ mơ màng màng mở mắt, ngoài cửa sổ trời đầy mây, âm u có điểm dọa người, giống như trời muốn sập xuống, làm cho người ta càng cảm thấy uể oải. Cô ở trên giường dãn gân cốt một cái, hàm hồ tả oán nói: "Cha còn nói sao, ngày hôm trước cho đến ngày hôm qua đem con hành đến mệt chết rồi, hiện tại cổ họng con còn đau vì nói nhiều đấy. Không phải đều chỉ vì cha!"



"Được rồi, được rồi, đừng cằn nhằn nữa, cha mua cơm trưa tại căn tin trường cho con nè, con nhanh lên một chút rồi ăn cho nóng!" Cha Nhan bưng thức ăn cho con gái."Ăn xong rồi, con cũng đừng làm ổ trong nhà nữa, ra ngoài đi dạo đi!"



Nhan Như Y chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ."Cha, trời đang muốn mưa, con không đi ra ngoài đâu!"