Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 76 : Chờ người

Ngày đăng: 17:22 18/04/20


Trợ lý Triệu ‘pằng’ một tiếng, dùng sức vỗ xuống bắp đùi."Trợ lý Nhan, em nói đúng rồi!"



"Ủa, Hằng Viễn lớn như vậy, em nghĩ tìm một phiên dịch Anh văn không phải là chuyện khó?"



"Vốn là không khó, cũng đi tìm mấy người bên ngoài rồi, nhưng họ vừa nhìn thấy Hoắc tổng liền lắp ba lắp bắp. Hoắc tổng cần chính là nhân viên phiên dịch chuyên nghiệp, nên đã đuổi hết mấy người rồi!"



"A!" Nhan Như Y hiểu ý gật đầu một cái, tình huống như thế cô có thể tưởng tượng đến.



"Cho nên, em có thể tới trợ giúp Hoắc tổng thật là không còn gì tốt hơn —"



Phụ tá Triệu vô cùng cảm kích, nắm tay Nhan Như Y!



Cái ách nặng này, Nhan Như Y giống như cởi hổ khó xuống ——



Phụ tá Triệu cầm bộ tài liệu rời khỏi công ty, cho đến giờ tan việc cô cũng không có thấy Hoắc Doãn Văn xuất hiện.



Người này, còn nói cho cô một ngày suy tính, chạy đâu mất rồi. Người không ở công ty, cô làm sao cho anh một câu trả lời chắc chắn?



Đúng lúc cô ở trong phòng làm việc do dự chuẩn bị tan sở, chuông điện thoại trong bóp vang lên! Cao Hải gọi điện tới, hiện tại anh ta truy cùng đuổi tận cô, không buông, nhưng tất cả chỉ ngon ngọt bằng điện thoại. Cho nên mới nói, loại thiếu gia nhà giàu này căn bản sẽ không nghiêm túc theo đuổi cô gái nào. Hai người họ nếu thề non hẹn biển, hứa đời đời kiếp kiếp, sẽ không thực tế!



Điện thoại hết tắt rồi lại reo vang mấy lần nữa, bất đắc dĩ cô nghe điện thoại!



"Này, có chuyện gì không?"



"Cần phải có chuyện gì mới có thể gọi điện cho em sao? Lần sau đừng trả lời điện thoại bằng câu hỏi có chuyện gì a, bởi vì gọi điện thoại cho em chỉ có một nguyên nhân cùng một đáp án, chính là anh nhớ em!" Cao Hải dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, tuôn chảy ngọt ngào, thâm tình tựa biển.



Bây giờ đã là 5g45 rồi, trong phòng làm việc mọi người đều đã ra về, cô ở lại cũng không thích hợp, cho nên vừa trả điện thoại, vừa đi về hướng thang máy.



Có vài người, có mấy lời, thích vênh mặt lên trời, nổ như pháo rang. Cô trả lời: "Nếu như anh thật nghĩ tới em, anh có thể xuất hiện tại trước mặt em ngay lập tức sao?"



"Hắc —— nếu như mà anh xuất hiện trước mặt em, em có thể làm bạn gái anh không?" Cao Hải hăng hái, âm thanh trở nên ướt át.



"Chỉ cần anh bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức có thể xuất hiện trước mặt em, em liền làm bạn gái!" Cô cũng cao giọng với anh, bởi vì cô chắc chắn Cao Hải không thể lập tức, lập tức xuất hiện trước mặt cô! Đồng nghiệp đứng chung quanh chờ thang máy, ném cho cô những ánh mắt mập mờ.



Nhan Như Y lúc này mới cảm thấy mình nói sai, đúng lúc này thang máy mở ra, cô đỏ mặt nhanh chóng chui vào trong thang máy, hơn nữa còn né tránh mọi người, đứng ở tận cùng bên trong!



Cao Hải trong điện thoại, kiên nhẫn hỏi tới."Nói mau, có phải anh lập tức xuất hiện, em có thể làm bạn gái anh?"



Bởi vì xung quanh quá nhiều người, cô qua quýt đáp, không muốn tiếp tục dây dưa: "Ừ, chỉ cần anh có thể lập tức xuất hiện!"



Không ngờ, Cao Hải lại nói."Tốt, chờ câu nói này của em đó!"



Sau, hắn liền ngắt điện thoại!



Lời của Cao Hải, khiến cô trong lòng có chút nghi ngờ, cái giọng đó giống như anh nắm chắc phần thắng trong tay.



Cắt ——



Cô ở trong lòng bật cười một tiếng, không phải có người muốn làm thật chứ!



Thế nhưng lần này, cô sai lầm rồi, nàng đánh giá quá cao tầm hiểu biết của mình đối với Cao Hải, đánh giá thấp tốc độ của anh!



Cửa thang máy vừa mở ra, nháy mắt, một thân quần áo bảnh bao, sạch sẽ, Cao Hải trông anh tuấn vô cùng xuất hiện trước mặt cô. Trong tay anh, càng thêm khoa trương khi ôm một bó hồng to, thơm ngát. Trai đẹp vốn rất bắt mắt, lại thêm đại lễ hoa hồng, cả sảnh người đều hướng mắt về phía cô!



"Tiểu Y, em sẽ thực hiện cam kết của em chứ?" Cao Hải nở nụ cười tươi rói, đi về phía cô, trao vào tay cô bó hoa hồng, sau lại thân mật khoác vai cô!



Tặng hoa, ôm vai, đây là hành động anh thường làm với cô, nên anh nhất thời cũng không phát hiện có gì không ổn. Sau, mới phản ứng, bọn họ trong tư thế mập mờ, khiến người khác hiểu lầm thắc mắc!



Cái phản ứng ‘sau’ này cũng mất nhiều thời gian để nhận thức, khi hai người họ tự giác cũng đã ngồi vào xe rồi !



"Này, tên Cao kia, cậu rõ ràng là đang hãm hại tớ, người khác sẽ cho rằng cậu là bạn trai tớ! Khốn kiếp, cậu nổi điên gì lên mà đem một bó hồng to để tặng tớ hả?"



"Ha ha, làm gì, còn không phải là vì theo đuổi cậu!"



"Quỷ mới tin, hay là cậu lợi dụng chức vụ, tiện tay dắt dê, lấy hoa của tiệm nào miễn phí hả!" Nhân viên thuế vụ của Cục Công thương, đi đến đâu không làm cho doanh nghiệp khúm núm, không cần tốn tiền, tiện tay cầm đồ.



Dù sao kể từ Cao Hải vào làm việc trong cục Công Thương, hoa tươi trở thành món đồ chơi miễn phí!



"Tiểu thư, tư tưởng của cậu thật phức tạp. Cái này là tớ đã trả tiền, chỉ là chủ người ta chê, đem hoa tươi tặng không cho tớ!"



"Thôi đi, còn không phải như vậy!"



"Nói cho cậu biết, mặc kệ có phải hay không, cậu đã đồng ý làm bạn gái của tớ a!"



"Có ai làm chứng sao?" Cô ăn vạ. Cô hiện tại cả trái tim đã bị Hoắc Doãn Văn làm cho nhảy loạn cào cào, nơi nào còn đủ hơi sức tiếp nhận người đàn ông khác?



Cô thật rất muốn nói cho Cao Hải biết anh chỉ là không gặp đúng thời vận. Nếu hiện tại không có Hoắc Doãn Văn, cô thật sự có thể tiếp nhận theo đuổi của anh!



"Này, tiểu thư, em không phải là muốn ăn vạ chứ?"



"Người nào ăn vạ, cậu lấy bằng chứng ở đâu ra?" Tay nàng hướng về phía anh, bày ra tư thế yêu cầu!



"Mẹ nó, cậu đùa bỡn tớ! Cậu thiệt không có lương tâm, tớ đi tỉnh khác công tác cả hơn nửa tháng. Vừa trở lại liền hỏi thăm cậu làm ở đâu, đến đón, tặng hoa cho cậu nữa. Cậu cứ như vậy đùa bỡn anh em, đúng không?"



"Ha ha, ai nha, cậu cũng đi công tác nữa à? Tớ thế nào không biết đấy? ——" cô hi hi ha ha cùng anh, ra vẻ ta đây!



*********************** Cơ Thủy Linh tân tác, chân thành mong đợi sự ủng hộ của mọi người ***********************




Sợ anh sẽ nói ra những lời làm cho thể diện của cô bị mất sạch, cho nên cô lên tiếng ngăn cản anh. "Chuyện đêm hôm trước chỉ là ngoài ý muốn tôi không để trong lòng đâu, không có gì --" sau khi nói xong, cô muốn cắn lưỡi mình quá, không để ý thì không để ý lại còn thêm không có gì, giông như cô là con người rất tùy tiện nha!



Anh hướng về phía cô đi đến không chút tránh né mà nhìn cô chăm chú, cái loại ánh mắt chân thành thẳng thắn xen lẫn chân tình khiến cho cô không thể dời đi ánh mắt của mình!



Gò má cô ửng hồng, nhìn gương mặt tràn đầy mệt mỏi của anh đã lộ cái cằm nhọn lại vì không ngủ đủ giấc mà trong mắt hằng tia máu.



"Không, tôi chưa bao giờ coi chuyện hôm đó là người ý muốn --"



Nhan Như Y như không thể tin vào tai mình, trong lòng cô hỏi ngược lại là anh đang nói cái gì vậy? Cô nghe nhầm sao?



"Hơn nữa, đêm hôm đó tôi cũng không uống say, lại càng không phải vì uống say mà làm loạn. Trên thực tế từ rất lâu trước kia tôi đã muốn hôn cô, cũng có thể nói những chuyện xảy ra đêm hôm đó đều là những điều tôi muốn làm ...."



Cô bị anh tỏ tình đả kích rồi, anh nói anh thích cô, trực tiếp nói là thích cô mà không hề quanh co hay chói cãi!



Anh tiếp tục. "Tiểu Nhan, cô biết không? Trên người cô có một sức quyến rũ mà không một người phụ nữ nào có, cô hào phóng, sáng sủa, nhiệt tình, cười rất đáng yêu, linh hoạt, cô sống rất vui vẻ, lạc quan tôi rất muốn đến gần cô, nhìn cô cười, cảm nhận sự vui vẻ của cô -- bởi vì ở cùng một chỗ với cô, tôi có thể vui vẻ mà thả lỏng bản thân, điều mà trước đây chưa bao giờ có. Nói thật là trước đây tôi có rất nhiều phụ nữ, cuộc sống ấy rât thối nát, chỉ là những lần phát tiết lên những người đàn bà ấy tôi mới có thể chứng minh mình vẫn còn sống. Thế nhưng cuối cùng lưu lại cũng chỉ là khoảng trống, không hề có ý nghĩa. Từ đó về sau đối với thân thể đàn bà tôi không hề cảm thấy hứng thú, bất quá chỉ là phát tiết trên người những người đàn bà ấy --"



Thật ra lời anh nói có cảm giác như không hề nghiêm túc nhưng từ tận sâu trong những lời ấy cô có thể cảm nhận được nỗi khổ sở, bất đắc dĩ của anh, cô thật sự đau lòng thay anh!



"Cho đến khi tôi gặp cô, nghe cô đùa giỡn, rõ ràng những chuyện cô kể không hề hấp dẫn tôi muốn cười vậy mà lại làm cho tôi cảm thấy vui vẻ. Cô để lại cho tôi một chút kích động và kích thích tôi --" nói tới đây, anh nhìn vào mắt cô, bất chợt cảm thấy thương cảm. "Tôi cảm ơn cô đã cho tôi những lúc vui vẻ như vậy, chỉ sợ về sau sẽ không ai mang lại cho tôi những cảm giác ấy, cái cảm giác mà chỉ có cô mới mang đến cho tôi"



Trong lòng Nhan Như Y khiếp sợ, anh đang nói thích cô sao? Có thật hay không?



Lòng cô run rẩy, bời vì vui sướng, bởi vì anh thích cô mà sướng đến run rẩy chân tay!



Từ nhỏ đến lớn cô được rất nhiều người tỏ tình, thế nhưng không nghĩ tới khi nghe những lời này lại làm cô kích động đến vậy, tâm cô như đang trên mây, như đang ở trong mộng ảo mà bắt đầu nhảy múa!



Cô nên nói gì đây? Nói là cô cũng thích anh hay sao? Ở cùng một chỗ với anh khiến cô cũng rất vui vẻ!



Khi cô đang lâm vào trong sự hân hoan vui vẻ trên chín tầng mây, lời tiếp theo của Hoắc Doãn Văn đã khiến những vui sướng của cô biến mất như chưa bao giờ tồn tại!



"Thế nhưng tôi phải cảm ơn cô vì lúc đó đã đẩy tôi ra, ngăn cản chuyện không nên xảy ra! Cô làm rất đúng, cô ngăn cản tôi không làm cho mọi chuyện thêm phức tạp!"



Nhan Như Y nhíu mày, không hiểu ý tứ của anh. Tâm lại bắt đầu như rơi xuống vực sâu!



Lúc này, ánh mắt anh nhìn về phía xa, giống như suy nghĩ kĩ càng mới nói tiếp. "Tôi đã cùng bạn gái đính hôn, hôn lễ đã được định sẵn sẽ tổ chức vào tháng tư năm sau, vị hôn thê của tôi là một người phụ nữ rất ưu tú, cũng là người rất lương thiện, tôi rất quý trọng tình cảm của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy có thế lực rất hùng hậu, bối cảnh hay tiền bạc so với Hằng Viễn còn lớn hơn, tôi không thể nào buông tay cô ấy...."



Lời của anh nói khiến cho những niềm vui sướng trong lòng cô vừa mới nhú lên liền vỡ vụn thành từng mảnh!



Tầm mắt anh lại một lần nữa rơi trên người cô. "Thế nên, tôi rất cảm ơn cô vì đã từ chối tôi. Tôi không nên làm theo tình cảm của mình, như vậy không chỉ đối với vị hôn thê của tôi không công bằng mà đối với cô cũng không công bằng --"



Cô còn có thể nói gì? Chẳng nhẽ nói không sao, đây đều là những việc tôi nên làm!? hay là tôi không thích anh?" hiện tại cái gì cô cũng không thể nói ra được !



"Tôi vốn định không nói những chuyện này. Nhưng bây giờ cô là người phiên dịch của tôi, hôm qua tôi đã xem qua bản dịch của cô và rất hài lòng, sau này công việc của tôi cần có cô trợ giúp. Cho nên hôm nay dù đã muốn tôi vẫn muốn hẹn cô ra đây, hi vọng sẽ giải thích cho cô hiểu sự hiểu lầm này, để cô không vì chuyện đêm đó mà lúng túng, hi vọng cô có thể ở lại Hằng Viễn làm việc, nơi này sẽ giúp cô có cơ hội phát triển, cuối cùng là Hằng Viễn cần cô, tôi...cũng cần cô!



Rốt cuộc anh đã kết thúc cuộc trò chuyện!



Anh quả nhiên là một cao thủ đàm phán, nói xong mà còn ung dung như vậy! Vừa nói thích cô, cho cô vui sướng. Thế nhưng lại nói yêu cô là một sai lầm mà anh đã kịp thời dừng lại sự sai lầm này. Sau đó còn níu giữ cô tiếp tục làm việc trong công ty, những câu khẳng định của anh về công việc của công nghe thật hấp dẫn!



Cô căn bản là không tìm được một lý do nào để rời đi! "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp tục làm việc tại Hằng Viễn. Hơn nữa, tôi rất tin tưởng tôi có thể làm tốt công việc phiên dịch của mình!"



"Ừ!" Anh gật đầu



Lúc này đây, cô không còn hơi sức nào mà đi tiếp nữa, cô lập tức nhé tránh . "Hoắc tổng, thời gian cũng không còn sớm, tôi phải về rồi!"



"TÔi đưa cô về!" Hoắc Doãn Văn lập tức nói.



Nếu như anh không yêu tôi xin anh đừng biểu hiện ôn nhu với tôi!



Nhan Như Y trong lòng tức giận nói, thế nhưng cuối cùng cô cũng chỉ có thể đem tứ giận thành lạnh nhạt nói. " KHông cần đâu, ở đây cách chỗ tôi rất gần, tôi tự đi được! Hoắc tổng, anh cũng nghỉ sớm đi, tạm biệt!"



Nói xong cô không cho anh cơ hội từ chối xoay người hai chân run rẩy chạy vào thang máy --



Đến khi cô chạy ra khỏi cửa của Lâm Hiên trong nháy mắt nước mắt cô lã chã rơi, không cách nào có thể khống chế được, thậm chí cô còn có cảm giác uất ức, nghẹn ngào khóc lớn hơn!



Cô thật sự không hiểu vì sao mình lại khóc, bọn cô cũng chưa từng xác định quan hệ, giữa anh và cô không hề có gì cả!



Hơn nữa, trước đây cô cũng không hề có khát vọng gì cho nên hiện tại có đáng lý là không mất đi cái gì cả, thế mà sao lòng cô bây giờ lại cảm thấy trống trải thế này?



Cô và Từ Nhất Minh chia tay, một giọt nước mắt cô cũng không hề rơi mà cô hiện tại là thế nào đây?



Cô ở trong lòng tự nói với mình, không được khóc, không được khổ sở nhưng nước mắt dường như muốn đối nghịch với cô, không ngừng chảy!



Tự như một con thiêu thân, trong nháy mắt liền sa vào đống lửa đến cuối cùng cả tro bụi cũng không còn --



Đêm khuya gió lạnh thổi, khiến cho cô phải run rẩy ôm lấy mình, từng bước từng bước hướng phía nhà mình đi tới, từng hạt mưa rơi trên vai cô càng làm cô cảm tháy uất ức hơn là cảm giác rét lạnh ban đêm này --



Chìm đắm vào khổ sở nên Nhan Như Y không để ý tới, phía sau cô có một chiếc xe, đang chầm chậm đi theo cô, tất cả các biểu hiện, sự khổ sở hay nước mắt của cô đều rơi vào tầm mắt anh.



"Giám đốc, bên người trời đang mưa, có phải nên mời trợ lý Nhan lên xe hay không?" trợ lý Triệu đau lòng hỏi!



Hoắc Doãn Văn nhìn về phía người ở người cửa sổ, lắc đầu. "Chưa phải lúc, cô ấy bây giờ đang rất đau khổ nhưng mà sự đau khổ này là trước mắt thôi. Nếu để cô ấy lên xe sau này cô ấy sẽ tiếp tục đau khổ...!"



"Aizzz---" trợ lý Triệu thở dài một tiếng! Tình yêu a, sao ngươi lại thích dày vò người khác như vậy, aizz!



"ĐI theo cô ấy, phải chắc chắn rằng cô ấy về nhà an toàn!" Hoắc Doãn Văn ra lệnh, sau đó đem tầm mắt hướng về phía bên kia, không hề nhìn cô nữa!