Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 93 : Cuộc đời giống như hoa bồ công anh

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Gò má Nhan Như Y nóng bỏng, ánh mắt lo lắng nhìn đi chỗ khác.



Dù sao lúc trước cô còn là một xử nữ, dù sao anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, dù sao cô cũng rất thích anh, dù sao sức hấp dẫn của người đàn ông này lớn vô biên, là một người phụ nữ bình thường, đối mặt với một người đàn ông như vậy, sao cô có thể không có cảm giác ngượng ngùng của một cô gái trẻ tuổi, sao lại có thể có bộ mặt thản nhiên nhìn anh giống như đang nhìn củ cải trắng?



Cô không có cách nào làm chủ nhịp tim, run rẩy, tế bào toàn thân vì lo lắng mà trở nên hưng phấn!



Cô thận trọng cảm nhận sự vui vẻ này, lén lút nhớ loại cảm giác này!



Vào lúc Nhan Như Y tỉ mỉ thưởng thức một chút thân mật này thì Hoắc Doãn Văn cúi đầu nhìn cô, chóp mũi không cẩn thận đụng phải sợi tóc của cô thì sẽ không khống chế được cảm thụ mùi hương thơm ngát phía trên, lúc này, ánh mắt anh ngày càng tối, bóng tối cất dấu bên trong là tình cảm phức tạp khó nói rõ…



Mà Nhan Như Y vẫn cúi đầu, dĩ nhiên cũng không thấy được sự giãy dụa trong đôi mắt Hoắc Doãn Văn… đó là một cuộc chiến tranh dữ dội không có kết quả!



Cầu thang tầng hai ngắn ngủi, lúc nào cũng có thể đi hết, rất nhanh hai người đã đi đến tầng làm việc.



Nơi công cộng, vừa vào văn phòng làm việc, hai người dĩ nhiên không thể lại tiếp xúc thân thể, cho dù chân cô bị đau đi nữa, cũng phải buông anh ra!



“Tổng giám đốc Hoắc, anh tới đây có việc gì sao?” Một người giống như lãnh đạo, người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt nịnh hót cười hỏi thăm!



“Đúng vậy, tới đây để kí một tài liệu!” Hoắc Doãn Văn gật đâu!



“Cục trưởng Ngụy đang ở trong phòng làm việc!”



“Tôi sẽ qua!” Hoắc Doãn Văn gật đầu, cũng không có ý muốn nói chuyện tiếp, nhưng cũng cho đối phương sự tôn trọng!



Nhan Như Y đi theo phía sau anh, đi vào phòng làm việc của cục trưởng. Phòng làm việc của thành viên quan trọng trong Đảng bộ giống như trong phim truyền hình, phòng làm việc của cục trưởng không có đồ vật xa hoa, nhưng trên tường là tranh chữ của danh gia, bàn ghế được làm từ gỗ tử đàn, vẫn có thể làm nổi bật thân phận lãnh đạo!



Hoắc Doãn Văn cừa mới vào phòng làm việc, lập tức nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của cục trưởng Ngụy, vừa bắt tay vừa nói.”Tổng giám đốc Hoắc, mơi đi bên này. Vị này là trợ lí…” Câu nói kế tiếp là hỏi Nhan Như Y.




Sau khi rời khỏi bộ xây dựng, cô tò mò hỏi: “Anh rất quen với cục trưởng Ngụy sao!” Thật ra điều cô muốn hỏi là, hai người quen thuộc giống như một cái ống quần.



“Tàm tạm, làm nghề này khó tránh khỏi việc quan hệ với cấp cao trong chính phủ!” Sau, khi Nhan Như Y còn cho rằng anh không nói nhiều, anh lại tiếp tục nói: “Lão Ngụy làm ở vị trí cục trưởng cục xây dựng này mấy năm, trong thành phố có công trình gì, ông ấy đều tìm tới Hằng Viễn. Các công trình Hằng Viễn phụ trách đều nhận được phản hồi tích cự của người trong giới, cũng cho cục trưởng Ngụy chút thành tích. Mà Hằng Viễn dưới sự giúp đỡ của ông ta, cũng kiếm được không ít tiền, kiếm không ít danh tiếng. Cho nên nói thế nào đây? Chúng ta là bạn hợp tác tốt nhất! Đó cũng là nguyên nhân anh không nhìn nội dung trong tài liệu mà trực tiếp kí tên!”



Anh thẳng thắn nói!



“Hiện tại chính là như vậy, muốn làm gì cũng phải có quan hệ tốt với người cấp cao!”



“Rất mệt mỏi!” Anh cười khổ.



“Ha ha, vậy tại sao anh lại chọn cho mình cuộc sống mệt mỏi như vậy? Tiền chỉ cần đủ dùng là tốt, không phải sao?”



“Hả?” Anh nhíu mày nhìn cô, nghi hoặc hỏi.



Cô thường nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi rã rời của anh, nếu như là một người yêu thích công việc hoắc cuộc sống như vậy, nhất định sẽ không thường lộ ra bộ dạng mệt mỏi, hơn nữa anh còn là một thương nhân đặc biệt thành công, cho nên có thể cảm giác anh không thích cuộc sống bây giờ, ít nhất đó không phải điều anh muốn nhất. Anh vẫn luôn thích công việc làm ăn, làm ông chủ sao? Anh phải có thứ khác để yêu thích chứ?”



“Yêu thích?” Khi anh nhắc tới hai chữ này, giống như nhắc tới người bạn cũ lâu năm, có chút tình cảm nhưng lại tràn ngập cảm giác xa lạ. “Anh gần như đã quên thứ mình yêu thích là rồi!”



“Rất nhiều người, vì cuộc sống cũng sẽ giống như anh, quên đi sở thích của mình! Nhưng anh khác với người khác, anh không phải lo nghĩ về chuyện tiền bạc, nên giữ vững sở thích và lý tưởng của mình mới đúng, như vậy sau này có thể có được vui vẻ!” Cô tích cực nói.



Nghe xong lời của cô…, anh không trả lời ngay lập tức, mà yên lặng lái xe, tốc độ xe rất nhanh, sau khi chiếc xe vượt qua Ngũ đài, anh mới giống như vừa trút hết chuyện gì đó, tốc độ xe dần chậm lại, chạy bình thường.



Sau đó, anh mở miệng nói một câu bất đắc dĩ, nhưng lại là một lời nói vô cùng triết lí. “Cuộc sống thường ngày giống như hoa bồ công anh, nhìn như tự do tự tại, thật ra từ trước cũng phải dựa vào người khác!”



“Anh ra đời, trải qua mọi chuyện, anh phải vứt bỏ mọi thứ yêu thích của mình, đi làm những việc mình không thích, nhưng nhất định phải có được thứ đó, đây là sứ mệnh của anh!