Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 90 :

Ngày đăng: 16:43 27/05/20


Edit: MarisMiu



Sau khi Lillian nói đến đây, tất cả mọi người đều nghi ngờ, gia tộc của Dạ Tình? Thật ra cho tới nay, tất cả mọi người đều cho rằng Dạ Tình chỉ là một cô gái bình thường, nhưng đều không phải. An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn một chút, thấy An Mặc Hàn gật đầu với cô, An Dĩ Mạch cũng biết An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ đã biết gia tộc của Dạ Tình.



"Bà không phải là người bình thường sao? Ba mẹ bà không phải nhân viên bình thường sao?"



Đường Uyển hỏi, ở trước mặt Dạ Tình nhiều năm như vậy, điều bà ta tự tin nhất chính là gia tộc của bà ta, thân phận, thế lực sau lưng bà ta. Nhưng kể từ khi mấy người đàn ông mặc áo trắng đi vào gọi Dạ Tình là ‘Tình tiểu thư’, bà ta cũng biết, trước mặt Dạ Tình, có thể ngay cả một ít tự tin bà ta cũng đều không có.



"Tôi cũng nghĩ tới tôi là một người bình thường, nhưng không phải."



Khi Lillian nói đến gia tộc của mình cũng không có một chút xíu tình cảm nào, giống như không phải đang nói về gia tộc của bà vậy.



"Cô Lillian, tại sao ngài lại không thích hoàng thất nước Y chứ?"



An Mặc Hàn ném ra ra một quả lựu đạn khiến mọi người kinh ngạc. Hoàng thất nước Y, đó là gia tộc đứng đầu quốc gia, là biểu tượng cho quyền thống trị của quốc gia. (Có thể nói là gia tộc này có tầm ảnh hưởng ngang bằng với chính quyền nhà nước của đất nước này, mỗi bên nắm 1 nửa)



An Mặc Hàn nói như vậy, vậy thì đồng nghĩa với việc Lillian chính là người hoàng thất của nước Y.



"Thích? Ha ha, không tới nỗi thích, nhưng cũng không ghét. Dù sao cũng là gia tộc của tôi, là cha mẹ cho tôi sinh mệnh."



Lillian đã sớm biết An Mặc Hàn nhất định đã tra được gia tộc của bà, cho nên bảo Toàn Ti Dạ thông báo cho bà tới đây, chỉ không ngờ hôm nay bà tới đây lại tìm được con gái của bà, nhìn qua An Dĩ Mạch, Lillian lập tức cảm thấy ấm áp.



"Dạ Tình, bà là người của Hoàng thất nước Y ư?"



Ba của Toàn Ti Dạ cũng rất kinh ngạc. Mặc dù ông biết Dạ Tình đã nhiều năm, nhưng bà lại không nói qua chuyện gia tộc của bà, nên cho tới nay ông đều không biết. Ông nghĩ, chắc Thượng Quan Niên cũng không biết đâu.



"Ừm, anh Toàn, rất xin lỗi đã giấu anh, thật ra em là công chúa của nước Y, nhưng trước giờ em đều không thích nơi đó, không thích những quy củ kia, nên em liền len lén trốn thoát, sau đó thì quen biết Thượng Quan Niên và Đường Uyển, còn có mọi người."



Ba của Toàn Ti Dạ gật đầu một cái, ông cũng không nghĩ đến thân phận của Dạ Tình lại phức tạp như vậy.



Sau khi hỏi xong câu hỏi xen kẽ ở trên, Dạ Tình lại bắt đầu kể câu chuyện giữa ba người bọn họ.



Ngày ấy, Thượng Quan Niên xảy ra tai nạn xe cộ bị mất trí nhớ, mà bà thì bị gia tộc mang đi, nhưng trên đường đi lại gặp phải phục kích, mặt của bà bị phá hủy.



Sau trở lại nhà của bà, bà biết chân tướng của cuộc phục kích, thì ra lại là Đường Uyển tìm người hãm hại bà, chính là vì Thượng Quan Niên không bị nàng cướp đi.



Bà nghỉ ngơi nửa năm, cơ thể của bà rốt cuộc cũng khôi phục hoàn toàn, mặt của bà cũng không phải là khuôn mặt cũ, mà bà cũng không phải là Tình Liễu.




Thượng Quan Hồng cảm thấy có chút châm chọc, cô ta là con gái của Thượng Quan Niên, là thiên kim tiểu thư sống ở Thượng Quan gia hơn hai mươi năm, chẳng lẽ đến cuối cùng toàn bộ đều là giả sao?



Thật ra bà cũng không trách Thượng Quan phu nhân, mà là đẩy tất cả lên trên người của An Dĩ Mạch. Theo ý cô ta, nếu như không có An Dĩ Mạch, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, đều sẽ không xảy ra. Hiện tại, cô ta đã mất tất cả, mà An Dĩ Mạch lại có tất cả.



Vốn đang ôm một tia hy vọng, Thượng Quan Hồng nhìn thấy Đường Uyển gật đầu, trong nháy mắt đó tất cả tất cả đều mất sạch, thật ra cái gì cô cũng không có.



Đường Uyển nhìn Lillian cười cười, là nụ cười của người chiến thắng, bởi vì, ở trong lòng của bà, bà đã thắng. lqd MarisMiu lqd Đã trôi qua nhiều năm như vậy, bà giấu diếm tin tức này, làm Thượng Quan phu nhân nhiều năm, làm vợ chồng với Thượng Quan Niên nhiều năm, bà đã rất thỏa mãn rồi. Ít nhất, so với Dạ Tình, bà đã thắng.



"Không sai, năm đó tôi và Thượng Quan Niên không phát sinh gì cả."



Mặc dù đã sớm biết sự thật, nhưng khi nghe được chính miệng Đường Uyển nói ra, cả người Lillian vẫn nhịn không được run rẩy.



Song rất nhanh, Lillian liền khôi phục lại vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, bà nhìn qua Đường Uyển cười châm chọc.



"Đường Uyển, năm đó đúng là bà thắng, nhưng năm đó lúc bà giấu giếm tất cả mọi người, nhất định không nghĩ tới sẽ xảy chuyện ngày hôm nay chứ?"



"Bà có ý tứ gì?"



Nghe được Lillian nói như vậy, Đường Uyển có một loại dự cảm xấu.



"À, có ý tứ gì? Thông minh như bà thế nào lại không biết đây? Bà chuyên gia tính kế hãm hại người khác làm sao sẽ không biết tôi có ý tứ gì chứ. Hôm nay, khi tất cả mọi chuyện được phơi bày ra ánh sáng, bà có nghĩ tới Thượng Quan Niên sẽ ra sao hay không? À, đúng rồi, còn có Thượng Quan Hồng, con gái của bà, bà có nghĩ tới nó sẽ ra sao không?"



"Tôi......"



Nghe được Lillian nói như vậy, Đường Uyển đã đứng không vững, bà lo lắng nhìn Lillian, thật ra bà không thể không thừa nhận Lillian nói đúng, không sai, bà không nghĩ qua sau khi tất cả chuyện này kết thúc, Thượng Quan Niên sẽ thế nào, không nghĩ qua Hồng Hồng sẽ ra sao, bà chỉ nghĩ đến chuyện bà thắng Dạ Tình, bà chỉ nghĩ tới chính mình.



Lillian đi lên trước, từ trên cao nhìn xuống nhìn bà ta, trong mắt tràn đầy châm chọc.



"Đường Uyển, thì ra nhiều năm như trôi qua, bà vẫn ích kỷ như thế, tất cả chỉ vì bản thân bà, miệng bà luôn nói yêu Quan Niên, nhưng bà đã làm cái gì với ông ấy đây? Hãm hại ông ấy? Giấu giếm ông ấy, mang thai đứa bé của người khác, sau đó giá họa lên trên người ông ấy? Cái này chẳng lẽ chính là yêu theo lời của bà sao?"



Đối với những câu ép hỏi của Lillian, Đường Uyển không đáp lại. Đúng lúc đó cửa phòng giải phẫu mở ra, mọi người không để ý tới Thượng Quan Hồng và Đường Uyển nữa, đều chạy nhanh tới bên cạnh An Dĩ Mạch và Thượng Quan Niên vừa được đẩy ra ngoài.



"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"



An Mặc Hàn cầm tay An Dĩ Mạch đang hôn mê thật chặt, tràn đầy lo lắng và đau lòng.