Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 95 :

Ngày đăng: 16:43 27/05/20


Editor: Tuyen83~DĐLQĐ



"Ừ...... để em suy nghĩ đã."



An Dĩ Mạch nghịch ngợm cười một tiếng, làm bộ như muốn suy nghĩ, An Mặc Hàn nhìn thấy cái nét mặt này của An Dĩ Mạch nở nụ cười, nghe được câu trả lời của cô anh cũng không thất vọng, bởi vì anh hiểu rõ An Dĩ Mạch nhất định sẽ đồng ý, nhưng bây giờ anh lại không hy vọng Dĩ Mạch đồng ý, bởi vì anh còn chuẩn bị một lễ cầu hôn long trọng nhất, cho đến lúc đó, Dĩ Mạch đồng ý cũng không muộn.



"Đứa ngốc."



An Mặc Hàn cưng chiều vuốt vuốt mái tóc của cô, An Dĩ Mạch nghịch ngợm cười cười với anh, sau đó yên ổn tựa vào trong ngực của anh, trong lòng tràn ngập hương vị hạnh phúc.



Thật ra thì, nhất định cô sẽ đồng ý anh, bọn họ đã trải qua nhiều năm bên nhau như vậy, cho tới nay tất cả những gì cô muốn là có thể danh chánh ngôn thuận đứng ở bên cạnh anh, nhưng là, trước kia bởi vì mối quan hệ giữa bọn họ, vẫn luôn là bí ẩn giữa bọn họ.



Mỗi một lần nghe được xì căng đan của anh, có lúc cô sẽ ghen tỵ với những người phụ nữ kia, bởi vì tên tuổi của các cô ấy có thể xuất hiện đứng bên cạnh An Mặc Hàn với thân phận là người yêu của An Mặc Hàn, mà cô lại chỉ có thể lấy thân phận là chị gái xuất hiện ở bên cạnh An Mặc Hàn, mặc dù mỗi một lần cô đều sẽ đi lấy xì căng đan của An Mặc Hàn để đùa giỡn anh, thật ra thì, những điều này đều là cô muốn che giấu vẻ mặt mất mác của mình.



Cô biết An Mặc Hàn chắc chắn biết những chuyện này, nhưng cho tới bây giờ cũng sẽ không nói mà thôi, nhưng mỗi lần cô lấy anh ra đùa giỡn An Mặc Hàn chắc chắn sẽ vô ý giải thích cho cô, khi đó, thật ra thì cô là vui vẻ nhất.



Ở nước ngoài mấy năm nay, đôi khi cô cũng rất  lo lắng, danh tiếng của An Mặc Hàn càng ngày càng cao, thành tựu càng ngày càng nhiều, anh là người tình hoàn mỹ ở trong lòng của tất cả đàn bà, thật ra thì, khi đó, cô rất lo lắng An Mặc Hàn sẽ thật sự cùng người khác ở chung một chỗ, không phải không tin An Mặc Hàn, mà là không tin mình.



Chỉ là, sau sự thật lại chứng minh, bọn họ thành công, bọn họ kiên trì được rồi, sau này bọn họ cũng sẽ hạnh phúc vĩnh viễn.



Mặc dù An Dĩ Mạch nhắm mắt lại, nhưng An Mặc Hàn lại thấy được khóe mắt của An Dĩ Mạch không tự chủ chảy ra  nước mắt, anh đau lòng cười cười, hôn xuống trán An Dĩ Mạch một cái, trong lòng càng thề sau này sẽ không để cho An Dĩ Mạch chảy nước mắt.



Hai người cứ như vậy ôm nhau nhìn nhau chẳng nói gì, không có ai mở miệng nói chuyện trước, An Dĩ Mạch vẫn luôn đang nhớ lại giữa bọn họ đã trải qua đủ loại, An Mặc Hàn còn lại là cưng chiều nhìn phản ứng cuả An Dĩ Mạch, không biết bao nhiêu lần nước mắt ở khóe mắt của cô rơi xuống.



Hai người yêu nhau đang ở bên nhau, coi như không nói lời nào cũng là hạnh phúc, mà thời gian hạnh phúc hầu như cũng trôi qua nhanh như vậy, một buổi chiều cứ trôi qua nhanh như vậy, An Mặc Hàn ôm thật chặt An Dĩ Mạch ngủ thiếp đi, đợi đến khi bọn họ tỉnh lại trời cũng đã tối rồi. 



An Dĩ Mạch có chút nghi ngờ nhìn bố trí chung quanh trước mắt, tạm thời có chút không phản ứng kịp chỗ mình đang ở, chỉ là, khi nhìn gương mặt đẹp trai của An Mặc Hàn đang ngủ say một lần nữa, nhất thời cô yên tâm, cô nhìn An Mặc Hàn vẫn không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại cưng chiều cười cười, sau đó lại nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh anh, cứ dịu dàng nhìn An Mặc Hàn như vậy.



Không bao lâu, ánh mắt của An Mặc Hàn giật giật, An Dĩ Mạch duỗi ra ngón tay ngắt một cái lên chóp mũi của anh, sau đó An Mặc Hàn liền tỉnh lại, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt cười dịu dàng của An Dĩ Mạch.
Giọng nói trong trẻo của An Dĩ Mạch truyền tới trong lỗ tai Lục Viêm và Hàn Ngữ Yên, hai nguời càng thêm nổi giận.



"Không ăn."



Hàn Ngữ Yên tức giận để xuống đồ ăn đang muốn đi đến giằng co với An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch, chỉ là, Lục Viêm lại giữ cô ta lại.



"Anh làm gì đấy? Anh không nghe thấy bọn họ nói chúng ta thế nào sao?"



"Ngồi xuống, em không nên kích động."



Lục Viêm nhíu nhíu mày, trong lòng chán ghét với Hàn Ngữ Yên lại tăng lên mấy phần, Hàn Ngữ Yên quá vọng động rồi, cô ta không biết nhẫn nại, như vậy sẽ hư chuyện lớn của anh ta, hiện tại anh ta thật muốn suy nghĩ một chút ban đầu tìm tới Hàn Ngữ Yên là đúng hay sai rồi. 



"Không phải em kích động? Ha ha, Lục Viêm, nhưng Hàn Ngữ Yên em vẫn là lần đầu tiên bị người khác nói ra là con ruồi, em nhất định phải đi tìm An Dĩ Mạch, em sẽ không bỏ qua cho cô ấy."



Hàn Ngữ Yên còn chưa hoàn toàn mất đi thần trí, vì không để cho An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch nghe được, cô ta cố ý đè thấp giọng nói của mình, nhưng mà lửa giận trong lòng một chút cũng không thở bình thường.



"Em đi ra ngoài thì thế nào, Ngữ Yên, em ngoan ngoãn nghe lời, mối thù này, một ngày nào đó anh sẽ báo thù cho em, bây giờ còn chưa phải lúc."



Nét mặt Lục Viêm lập tức trở nên vô cùng ác độc, Hàn Ngữ Yên trong lòng giật mình, thấy cái bộ dáng này của Lục Viêm, trong lòng có chút sợ, chỉ là, lại bị cô ta đè xuống rất tốt.



Nhưng bây giờ trên người Lục Viêm tràn đầy vẻ giết chóc, vẻ mặt càng thêm ác độc dữ tợn, cho tới bây giờ Hàn Ngữ Yên cũng chưa từng thấy, giống như ở lại bên cạnh Lục Viêm nhiều hơn một giây sẽ lập tức bị giết chết.



Mặc dù cô ta sợ hãi nhưng được cô ta ép xuống rất tốt, chỉ là, vẫn bị Lục Viêm đã cẩn thận phát hiện ra rồi, anh ta nhẹ nhàng ôm Hàn Ngữ Yên, đôi tay vỗ nhè nhẹ  phía sau lưng của cô ta, an ủi cho cô ta, nhưng thái độ vẫn ác độc và dữ tợn, bây giờ còn mang theo chán ghét, chỉ là, anh ta mở miệng nói chuyện cũng là dịu dàng như vậy.



"Ngữ Yên, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em báo thù, cho nên em phải tin tưởng anh, nhịn một lúc, chúng ta sẽ thành công một đời, hả?"



Nghe giọng nói của Lục Viêm vô cùng dịu dàng, Hàn Ngữ Yên không tự chủ gật đầu một cái, bên này, Lục Viêm hả hê cười.