Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 104 :

Ngày đăng: 16:43 27/05/20


Edit: Tuyen83~ DĐLQĐ



"Đúng rồi Nam Huyễn, hậu sự của mẹ Dư Huyên chuẩn bị thế nào rồi, đứa bé này hiện tại đã như vậy, cũng chỉ có dựa vào các con đến giúp đỡ rồi."



Lillian hỏi, sau đó lại nghĩ đến lời Lãnh Hạ mới vừa nói trong lòng đang suy nghĩ có nên hỏi Chiếm Nam Huyễn  chuyện của mẹ Dư Huyên một chút hay không, bà và Lãnh Hạ hai nguời liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu một cái.



"Dì Lillian không cần lo lắng, Mặc Hàn đã sắp xếp hoàn tất tang lễ của mẹ Dư, tang lễ diễn ra vào ngày mai, con cũng hi vọng ngày mai Huyên Huyên có thể tỉnh lại, con nghĩ nếu như Huyên Huyên tỉnh lại, mẹ Dư ở trên trời cũng sẽ yên lòng."



Chiếm Nam Huyễn  tràn đầy thâm tình cầm lấy tay Dư Huyên nhìn gương mặt cô an tĩnh ngủ say, trong lòng đang cầu nguyện.



"Nam Huyễn, thân thế của Dư Huyên...... con có biết rõ sao?" Lãnh Hạ hỏi.



Mặc dù Chiếm Nam Huyễn  nói không biết tại sao Lãnh Hạ hỏi như thế, nhưng anh vẫn trả lời một cách chi tiết câu hỏi của Lãnh Hạ.



"Con nghe Huyên Huyên nói qua, cô ấy là do mẹ của cô ấy nuôi lớn, chỉ là, họ vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, lúc mẹ của cô ấy đưa cô ấy đến nơi này, cô ấy mới biết được nơi này mới là quê hương của mẹ cô ấy, hơn nữa, lần đó Huyên Huyên giống như nghe mẹ cô ấy nói với cô ấy, cha của cô ấy cũng sống ở thành phố này, nhưng mà mẹ cô ấy không nói rõ, cô ấy cũng không rõ ràng lắm."



"Còn mẹ của con bé, mẹ con bé tên gọi là gì?"



Lãnh Hạ hỏi, nghe Chiếm Nam Huyễn nói như vậy, bà cũng cảm thấy càng thêm khả nghi, có lẽ bà thật sự biết mẹ của Dư Huyên.



"Dư Uyển"



"Quả nhiên là bà ấy? Thì ra là, bà ấy lại có con gái lớn như vậy."



Lãnh Hạ nghe được tên mẹ của Dư Huyên tự lẩm bẩm, nhìn vẻ mặt của Lãnh Hạ, Lillian cũng biết hoài nghi của Lãnh Hạ là đúng, bà thật sự biết mẹ của Dư Huyên, chỉ là, Chiếm Nam Huyễn không biết.



"Dì Lãnh, dì làm sao vậy? Cái gì là bà ấy? Chuyện gì đã xảy ra?"



"Nam Huyễn, dẫn ta đi gặp mặt mẹ Dư Huyên thôi."



Lãnh Hạ không trả lời câu hỏi của Chiếm Nam Huyễn, mà là muốn gặp được mẹ Dư Huyên, mặc dù Chiếm Nam Huyễn nghi ngờ, nhưng vẫn dẫn bà đi.



"Lillian, bà ở chỗ này chăm sóc cho Dư Huyên."



"Được, bà đi đi."



Sau đó, Lãnh Hạ dưới sự hướng dẫn của Chiếm Nam Huyễn đi tới nơi đặt thi thể của mẹ Dư Huyên.



Bà không để cho Chiếm Nam Huyễn theo bà đi vào, mà là tự một mình từ từ đi vào đó người nằm ở trên giường bị vải trắng che kín toàn thân, Lãnh Hạ từ từ đến gần Dư Uyển, nước mắt cũng không tự giác chảy xuống.



Bà run rẩy mở ra vải trắng đang đắp lên Dư Uyển, khắc sâu vào mí mắt chính là gương mặt mà bà quen thuộc.



Mặc dù đã qua hơn hai mươi năm, chỉ là, bà ấy vẫn không thay đổi, Dư Uyển bà ấy chỉ là lớn tuổi, mặt mũi của bà vẫn như trước kia quyến rũ động lòng người như vậy, hơn nữa vì nguyên nhân bà đã được trang điểm, càng thêm giống Dư Uyển trước kia rồi.



"Dư Uyển......"



Lãnh Hạ lấy tay che miệng lại cố gắng không để cho mình khóc lên, nhưng nước mắt vẫn cứ như vậy chảy xuống, thấy Dư Uyển, trong lòng Lãnh Hạ thật là khổ sở, thật sự là không nghĩ đến, năm đó Dư Uyển không từ mà biệt, trải qua hơn hai mươi mấy năm lại lần nữa gặp mặt, vậy mà sẽ là cảnh tượng như vậy.



Chiếm Nam Huyễn chờ ở bên ngoài đã lâu, đang sốt ruột Lãnh Hạ sao còn chưa đi ra, Lãnh Hạ đã đi ra, nhìn Lãnh Hạ mắt sưng đỏ, Chiếm Nam Huyễn biết bà đã khóc qua, nhưng anh không hỏi, chỉ là đi theo bà trở lại phòng bệnh của Dư Huyên như vậy.



Sau khi An Dĩ Mạch  trở lại phòng làm việc thì bắt đầu bận rộn, qua một thời gian nữa cô phải tham gia cuộc thi thiết kế đá quý cả nước, nhưng mà gần đây lại có nhiều chuyện như vậy, cho nên cô cũng chỉ có thể nhân lúc có thời gian rãnh rỗi để làm việc, thiết kế tác phẩm thuộc về chính mình.



"Angel, tổng giám đốc An tới đón chị rồi."



Tiếu Tiếu  đi vào phòng làm việc của An Dĩ Mạch nở nụ cười với cô, mặc dù cô không biết sự việc của Dư Huyên, chỉ là, thân là trợ lý của An Dĩ Mạch, cô vẫn có thể biết tâm trạng của An Dĩ Mạch, cô biết tâm trạng của An Dĩ Mạch  gần đây đều vô cùng áp lực, hơn nữa, qua một thời gian ngắn cô còn phải tham gia thi đấu, vào lúc này, cô chỉ có thể làm tròn bổn phận, hi vọng mình có thể đến giúp Dĩ Mạch.



"Ừ, chị biết rồi, Tiếu Tiếu, gần đây em liều mạng như thế, vì thưởng cho em, chị định ngày mai cho em nghỉ một ngày nha."



Đối với Tiếu Tiếu yên lặng ủng hộ, trong lòng An Dĩ Mạch  vô cùng cảm động, nghe An Dĩ Mạch nói Tiếu Tiếu  lắc đầu một cái.



"Em không sao, ngược lại chị, gần đây tâm tình không phải quá tốt, hơn nữa, còn phải tham gia thi đấu, mới phải cần nghỉ ngơi cho khỏe người."



"Được rồi..., chị không sao yên tâm đi, chỉ là gần đây bạn của chị xảy ra chút chuyện, nhưng có thể giải quyết, em hãy nghe lời nghỉ ngơi thật tốt, hả?"



An Dĩ Mạch kiên trì, Tiếu Tiếu bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu một cái, lấy được câu trả lời của Tiếu Tiếu, An Dĩ Mạch  hài lòng đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó nhìn thấy An Mặc Hàn ngồi ở trên ghế sa lon đang xem tạp chí.



Mặc dù An Mặc Hàn cúi đầu, chỉ là, An Dĩ Mạch nhìn anh thấy thế nào cũng đẹp trai, ha ha.



"Đi thôi."
Dĩ nhiên An Thần Hạo biết cô hiểu lầm, "Chị, chị hãy yên tâm đi, em mới không phải đồng tính luyến ái đâu, em chỉ là hỏi một chút."



Nghe được An Thần Hạo trả lời, An Dĩ Mạch thở ra thật sâu mấy hơi thở, sau đó lại ngồi vào vị trí cũ uống một ngụm nước, áp xuống cho đỡ sợ.



"May mắn không phải, chị đều sắp bị em hù chết."



An Dĩ Mạch không thèm đẻ ý đến cậu, nhưng cô thật sự bị An Thần Hạo dọa cho gần chết, An Thần Hạo bất đắc dĩ nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội.



"Chỉ là, chị, chị vẫn không trả lời vấn đề của em, nếu như nghĩ đến là một người đàn ông, có phải đã nói lên thích đàn ông hay không?"



An Thần Hạo lại lần nữa chưa từ bỏ ý định hỏi vấn đề kia, lần này, An Dĩ Mạch vô cùng bình tĩnh gật đầu một cái, cuối cùng, An Thần Hạo sụp đổ, không thể không nói ra người mà trong đầu mình nghĩ tới.



"Chiếm Nhan."



"Cái gì?"



An Dĩ Mạch giống như không có nghe rõ, cũng có một chút là không dám tin tưởng, cuối cùng, An Thần Hạo lại lặp lại.



"Chị, chị hỏi vấn đề lúc người xuất hiện trong đầu em là Chiếm Nhan, chị cũng không dám tin tưởng có đúng hay không? Em đã nói này là không cho phép."



An Thần Hạo nói, chỉ là, lần này An Dĩ Mạch hoàn toàn nghe rõ ràng, cô nhìn nhìn An Thần Hạo, sau đó vừa nhìn về phía mọi người trong phòng khách, từ trong đó tìm được Chiếm Nhan mặc áo đầm màu xanh dương nhạt, chị đang bên cạnh dì Chiếm theo nàng nói với người khác lời nói, giống như cảm thấy có người nhìn chị, chị nhìn ánh mắt từ đâu tới, thấy là An Dĩ Mạch, liền vươn tay vẫy vẫy, coi như là chào hỏi. 



"Tiểu Hạo, em......"



"Nếu như lời chị nói là đúng, như vậy sự thật chính là như vậy, người em thích là Chiếm Nhan, chị, tiệc tối phải bắt đầu rồi, em đi trước vạch kế hoạch nha, phải một lúc nữa anh trai sẽ tới, chị ngồi trước."



Sau đó An Thần Hạo thân sĩ hôn lên gò má của An Dĩ Mạch một cái, liền nhanh chóng trốn, không sai, là trốn, bởi vì cậu thấy An Mặc Hàn đang thâm trầm, tràn đầy sát khí nhìn cậu.



An Mặc Hàn đi tới bên cạnh An Dĩ Mạch ngồi xuống, sau đó lấy ra khăn giấy ở trên mặt An Dĩ Mạch lau đi chỗ An Thần Hạo mới vừa hôn qua, có chút đau, An Dĩ Mạch  đưa tay ngăn anh lại. 



"Được rồi, anh cũng không phải không biết cậu ấy nghịch ngợm nhất, chớ lau, đau."



An Dĩ Mạch  kéo tay An Mặc Hàn  thả vào trên đùi của cô, An Mặc Hàn nhìn chỗ bị lau có hơi đỏ, đau lòng ở chổ đó ấn xuống một nụ hôn, lúc này mới hài lòng nhận lấy ly rượu An Dĩ Mạch đưa cho anh.



"Các em nói cái gì đó? Tên tiểu tử thúi kia say mê cuồng nhiệt đi, em cũng đang nơi này thất hồn lạc phách."



Nghe được An Mặc Hàn nói, An Dĩ Mạch bất đắc dĩ nở nụ cười, cô thất hồn lạc phách rồi hồi nào, rõ ràng cô đang suy tư có được hay không? Chỉ là, người đang ông thích ăn giấm cô giải thích như thế nào đều không có tác dụng, nhưng nghĩ đến An Thần Hạo, An Dĩ Mạch  cảm giác vẫn là nói chuyện của bọn họ mới vừa nói cho An Mặc Hàn thì tốt hơn.



"Mặc Hàn, mới vừa rồi Tiểu Hạo nói cậu thích chị Nhan."



"Hả? Chuyện gì đã xảy ra?"



An Mặc Hàn khẽ nhíu mày, vì sao An Dĩ Mạch nói quốc ngữ mà anh nghe không hiểu, biết An Mặc Hàn có phản ứng này, An Dĩ Mạch đã nói đầu đuôi sự việc nói cho An Mặc Hàn, An Mặc Hàn  sau khi nghe xong thật sự kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.



"Anh thấy chuyện này như thế nào?"



An Dĩ Mạch  thấy An Mặc Hàn  chỉ có chút kinh ngạc, sau đó cũng chưa có phản ứng gì, đã không nhịn được hỏi.



"Đây là tình cảm riêng tư của Tiểu Hạo, anh biết rõ em lo lắng cho nó, nhưng Dĩ Mạch, chuyện tình cảm là người ngoài không có cách nào giải quyết, Tiểu Hạo cậu ấy cũng chưa từng yêu đương, cũng là lần đầu tiên thích người khác, mặc dù, chúng ta không biết cậu ấy là bởi vì kích động, hay là cái gì, nhưng tất cả việc này đều cần thời gian, biết không?"



"Em không hiểu, em chỉ lo lắng Tiểu Hạo và chị Nhan bọn họ sẽ  bị tổn thương."



Thật ra thì, An Dĩ Mạch không ủng hộ An Thần Hạo và Chiếm Nhan đi chung với nhau, đầu tiên không nói Chiếm Nhan có phải thích An Thần Hạo hay không, liền từ bọn họ người đến xem, cô cảm giác nếu như bọn họ ở bên nhau rồi, thật sự có thể hạnh phúc sao?



Nghe được An Dĩ Mạch nói như vậy, thấy nét mặt cô buồn rầu, An Mặc Hàn cũng biết An Dĩ Mạch suy nghĩ nhiều.



"Dĩ Mạch, Tiểu Hạo đã không còn là đứa bé, hơn nữa hiện tại chị Nhan cũng đã không có bất kỳ quan hệ nào với Lục Viêm, nếu như bọn họ thật sự ở cùng một chỗ em có thể như thế nào đây? Cho nên ấy, bây giờ em cũng không cần suy nghĩ nhiều, chờ kết quả Tiểu Hạo là được, nếu như bọn họ không có ở cùng nhau em không cần tiếc nuối, nếu như bọn họ ở bên nhau rồi, chúng ta cũng chỉ cần nói lời chúc phúc của mình là được rồi."



Được An Mặc Hàn an ủi, An Dĩ Mạch không tiếp tục nghĩ nhiều, thật ra thì, cô biết tất cả đều là mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng Mặc Hàn nói cô đây là quan tâm sẽ bị loạn, thật ra thì cũng thế, chỉ có điều rất nhiều chuyện cô đều không suy nghĩ thấu đáo  như Mặc Hàn.



"Ừ, em hiểu, Mặc Hàn, cám ơn anh."



An Dĩ Mạch vùi ở trong ngực của An Mặc Hàn, đang lúc ấy thì một hồi tiếng vỗ tay vang lên, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch hai nguời đang nhìn về phía mọi người đã tụ tập ở một chỗ đang nhìn về cửa cầu thang vỗ tay, bọn họ nhìn nhau, cũng đi tới.



Kèm theo tiếng vỗ tay, chỉ thấy một người đàn ông hơn 40 tuổi xuất hiện ở trước mặt mọi người một tay cầm gậy từng bước từng bước đi xuống cầu thang.



Người đàn ông xem ra đã hơn 40 tuổi, rất là trẻ tuổi, nhưng cái gậy đó và chân trái bước đi không lưu loát kia vẫn không khỏi làm cho người ta có chút tiếc nuối.