Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 81 :

Ngày đăng: 16:43 27/05/20


Editor: MarisMiu



Mặc dù hôm nay An Dĩ Mạch ăn mặc rất đơn giản, chỉ mặc áo thun và quần jean, bên ngoài chỉ choàng một cái áo khoác. Có điều cô gái này làm cho người ta cảm giác khác hẳn với Hàn Ngữ Yên.



Theo bọn họ nghĩ, hôm nay Hàn Ngữ Yên giống như một tiểu tinh linh, mà An Dĩ Mạch lại giống như một cô công chúa. Mặc dù cô ấy ăn vận rất bình thường nhưng khi đứng chung một chỗ với Hàn Ngữ Yên, họ lại cảm thấy cô không kém Hàn Ngữ Yên chút nào.



"Tại sao Hàn tiểu thư lại nói như vậy, còn vị tiểu thư này là... "



Một phóng viên đầu tiên cất lên câu hỏi, An Dĩ Mạch nhíu mày. Hàn Ngữ Yên cười cười, còn Thượng Quan Hồng vẫn đang trầm mặc lập tức cười lên càng thêm xinh đẹp.



"Hôm nay, tập đoàn Thượng Quan chuẩn bị năm bộ trang sức cho tôi, để chúng tôi tự lựa chọn. Thật may là có An tiểu thư lựa chọn giúp, cả quá trình đều là An tiểu thư chọn lựa đồ trang sức thích hợp giúp tôi, mới khiến các vị giám khảo thấy rằng Ngữ Yên có thể dựa vào bộ đồ trang sức này mà tỏa sáng nhất, cho nên lúc này mới có buổi phỏng vấn cho mọi người cùng hỏi đáp. lqd MarisMiu lqd Vì vậy, tôi vô cùng cảm ơn An tiểu thư. An tiểu thư làm phiền cô có thể nói rõ với mọi người là vì sao cô lại chọn bộ trang sức này cho Ngữ Yên được không?"



Hàn Ngữ Yên rất khéo léo mà ném vấn đề lại cho An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch nhăn mặt, Lillian cũng nhíu mày, nhưng ở đây có đến mười tám nhà truyền thông đều hướng ống kính về phía cô nên cô không thể không nói.



"Thật ra tôi cũng không làm gì, chủ yếu là Hàn tiểu thư trời sinh đã xinh đẹp. Mỗi một bộ trang sức đều rất thích hợp với cô ấy, tôi chỉ rất may mắn nên mới chọn ra được bộ thích hợp nhất với cô ấy mà thôi, cám ơn mọi người."



An Dĩ Mạch tuy nói vậy, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ nụ cười nào. Thật ra tất cả mọi người đều nhìn ra, An Dĩ Mạch chỉ qua loa đáp lại, nhưng cũng chính thái độ của An Dĩ Mạch như vậy, mới khiến cho các ký giả cho rằng cô thật sự chỉ là rất may mắn mới chọn được đồ thích hợp mà thôi, hoàn toàn không hề có sự thành thạo nào cả.



"Vậy thưa Thượng Quan tiểu thư, nghe nói lần này cô cung cấp đồ trang sức cho Hàn tiểu thư, trong đó có một bộ là bảo vật của công ty tập đoàn Thượng Quan, cũng là của hồi môn của mẹ tổng giám đốc Thượng Quan, Thượng Quan lão phu nhân. Xin hỏi, có thể để cho mọi người chúng tôi mở rộng tầm mắt được không?"



Một phóng viên đặt câu hỏi, khiến đám phóng viên này lún vào sâu hơn. Lúc này, ở phía sau Hàn Ngữ Yên, những nghệ sĩ không được chọn cũng đồng loạt xuất hiện. Trong lúc mọi người không để ý, Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng lộ ra nụ cười nham hiểm. Trong lòng bọn họ liền hiện lên một câu "rốt cuộc cũng hỏi đến vấn đề này rồi."



"Đúng vậy, Thượng Quan tiểu thư, để cho chúng tôi xem một chút đi?"
"An tiểu thư, Ngữ Yên chỉ là muốn làm một tấm gương cho mọi người để chứng minh sự trong sạch của Ngữ Yên, đồng thời cũng hi vọng mọi người phối hợp với Ngữ Yên để chứng minh sự trong sạch của mình. d.i.e.n.d.a.n.maris.miu.l.e.q.u.y.d.o.n  Dĩ nhiên, cũng hi vọng phương pháp như vậy có thể khiến Thượng Quan tiểu thư mau sớm tìm được bộ ‘Ngôi sao hoàng hôn’ của Thượng Quan lão phu nhân. An tiểu thư, chẳng lẽ Ngữ Yên làm sai sao? An tiểu thư cũng không muốn chứng minh mình trong sạch à?"



Hàn Ngữ Yên nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, đợi sau khi cô ta nói xong An Dĩ Mạch bắt đầu vỗ tay, sau đó nói: "Hàn tiểu thư thật là khiến người khác bội phục, nhưng mà có vài điều tôi muốn Thượng Quan tiểu thư và Hàn tiểu thư giải thích một chút."



"Điều gì?"



Thượng Quan Hồng hỏi. An Dĩ Mạch cười cười, quay người về phía Thượng Quan Hồng.



"Điều thứ nhất, "Ngôi sao hoàng hôn" bị mất. Điều đầu tiên không phải Thượng Quan tiểu thư nghĩ đến nhân viên làm việc không cẩn thận bỏ quên vào chỗ nào đó rồi quên mất, hoặc là không cẩn thận rơi vào chỗ nào, mà lại hoài nghi có phải chúng tôi lấy mất trang sức hay không."



"Điều thứ hai, tại sao Thượng Quan tiểu thư lại không suy nghĩ một chút, có thể là có ai đó trong những người giám sát lấy, sau đó vừa ăn cướp vừa la làng đẩy vào trên người chúng tôi chứ?"



Lúc An Dĩ Mạch nói xong câu này, đôi mắt nhìn thẳng vào cô gái vừa nói bị mất trang sức đang đứng sau lưng Thượng Quan Hồng. Ánh mắt của cô rất lạnh, cô gái kia giống như cũng ý thức được điều gì đó, đúng lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của An Dĩ Mạch, trong lòng đột nhiên bồn chồn, vẻ mặt khẩn trương.



"An Dĩ Mạch, cô không nên ăn nói độc tài như vậy. Tiểu Yến là trợ lý của tôi, cô ấy thì có lý do gì để làm chuyện này chứ?"



Thượng Quan Hồng thấy được ánh mắt của An Dĩ Mạch, cũng kinh ngạc một chút. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của tiểu Yến một chút, chỉ sợ cô ấy làm lộ ra dấu vết gì đó, cho nên vội vàng giải vây cho cô ấy.



"Ha ha, đương nhiên là có rất nhiều lý do. Chỉ là tôi muốn hỏi Thượng Quan tiểu thư, tôi thì có lý do gì để lấy bộ trang sức đó đây?"



An Dĩ Mạch bước từng bước ép sát Thượng Quan Hồng, Thượng Quan Hồng bị ép, buộc phải lui về phía sau mấy bước. Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh.