Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 87 :

Ngày đăng: 16:43 27/05/20


Edit: Tuyen83_ DĐLQĐ



An Mặc Hàn đưa tay ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực, khẽ vuốt mái tóc của cô.



"Dĩ Mạch, em có biết, cho tới bây giờ anh muốn cũng không phải là lời cảm ơn của em, nhiều năm như vậy, anh làm tất cả, anh đều cam tâm tình nguyện, chỉ vì em, làm cái gì anh cũng có thể."



An Mặc Hàn nói lời ngọt ngào thâm tình giống như là ánh mặt trời ấm áp ở trong đêm đông giá rét này, trong nháy mắt sưởi ấm trái tim An Dĩ Mạch.



"Đồ ngốc."



An Dĩ Mạch thì thầm, nhưng mà trong nội tâm lại rất ấm áp, nhiều năm như vậy, An Mặc Hàn và cô cứ gắn bó với nhau như vậy, cho tới bây giờ mặc dù cô cũng không nói gì, nhưng là, nhiều năm như vậy cô vẫn biết An Mặc Hàn đã vì cô làm mọi thứ, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng tất cả điều này, cô đều không thể quên.



"An Mặc Hàn, em có từng nói qua em rất yêu anh hay không?"



Giọng nói An Dĩ Mạch vang lên ở đêm tối yên tĩnh này nghe cảm động như vậy, trên mặt An Mặc Hàn lộ ra nụ cười kích động, đôi mắt xinh đẹp đào hoa của anh thâm tình nhìn mắt to linh động của An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch nhìn thấy cái bộ dáng này của anh, cười cười.



"An Mặc Hàn, em rất yêu anh, rất yêu anh."



An Dĩ Mạch giống như tỏ tình, lời tỏ tình rất mỹ lệ khẳng định là lời nói ấm áp đối với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn lại một lần nữa không nhịn được ôm An Dĩ Mạch thật chặt vào trong ngực, để cho cô càng gần sát trái tim của anh hơn, cố gắng để cho cô đi đến an ủi trái tim cuồng loạn của anh lúc này.



"Dĩ Mạch...... anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu em......"



An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch trong đêm lạnh giá này, ở trên con phố mùa đông này, nói với nhau về tình yêu, trong đêm mùa đông này, hứa hẹn một lời hứa trọn đời.



Đợi đến khi bọn họ trở lại An gia thì đã muộn rồi, dì Lan bọn họ cũng đã nghỉ ngơi, khi An Dĩ Mạch tắm rửa xong đi ra, An Mặc Hàn đã nằm trên giường đọc sách, An Dĩ Mạch đi tới ngồi xuống, An Mặc Hàn đưa tay ôm cô vào lòng, sau đó hai người cùng nhau đọc sách.



"Đúng rồi, Mặc Hàn, chuyện của chị Nhan như thế nào?"



Khi An Dĩ Mạch thấy An Mặc Hàn nhìn thấy Lục Viêm trong sách tạp chí thương nghiệp nhất thời nghĩ tới chuyện của Chiếm Nhan, kể từ ngày bọn họ ăn cơm chung đó, mặc dù An Dĩ Mạch cũng đi ăn riêng với Chiếm Nhan hai lần rồi, chỉ là, vẫn không có hỏi chuyện của chị ấy. 



Hơn nữa, gần đây Chiếm Nam Huyễn vẫn luôn ở cùng với Dư Huyên bận việc của mẹ Dư, cho nên Dĩ Mạch cũng không có hỏi anh, nhưng cô giống như nghe chị Nhan đã nói, chú Chiếm dường như không đồng ý.



"Em cảm thấy, với thân phận của Lục Viêm, chú Chiếm sẽ gả chị Nhan cho anh ta sao?"



An Mặc Hàn không có trực tiếp trả lời câu hỏi của An Dĩ Mạch mà là hỏi ngược lại cô.



An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, coi như Lục Viêm là cố vấn tài chính nổi tiếng quốc tế, nhưng sau lưng của anh ta cũng không có một gia tộc khổng lồ, hơn nữa, Chiếm gia là một đại gia tộc, chú chiếm chắc sẽ không đồng ý gả Chiếm Nhan cho Lục Viêm.



"Nhưng là, danh tiếng của tập đoàn Hạo Thiên cũng không nhỏ, hơn nữa, Lục Viêm rất có tiền đồ."



"Hừ, tiền đồ? Coi như giờ phút này Lục Viêm làm được vị trí tổng giám đốc thay mặt Tiểu Hạo, tập đoàn Hạo Thiên không phải của anh ta thì không phải của anh ta, anh ta vẫn chỉ là một đứa bé lớn lên từ cô nhi viện, anh ta còn là một người không có gia tộc cường đại, cho nên, chỉ một điểm này, Lục Viêm đã bị loại bỏ rồi."



Nhưng cho tới bây giờ An Mặc Hàn cũng không tin tiền đồ vô lượng gì, xã hội bây giờ, coi như tiền đồ của bạn vô lượng, vậy bạn cũng có thể nói, là tiền đồ, nhưng bây giờ bạn không có gì cả, trừ phi bạn làm đến vị trí cao nhất, bạn không còn làm nữa, đây mới thật sự là tiền đồ vô lượng.



Ở xã hội này, nếu như sau lưng không có một gia tộc cường đại nào, phải có bản lãnh giống như Thượng Quan Niên như vậy, nếu như, hai thứ này bạn đều không có, như vậy, bạn cũng chỉ có thể đi làm công cho người khác, càng không cần đi nói cái gì là tiền đồ vô lượng.



"Vậy em thấy dì Chiếm rất hài lòng với Lục Viêm."



An Dĩ Mạch phản bác, mặc dù cô đối với Lục Viêm không có ấn tượng tốt, chỉ là, chị Nhan hình như thật sự rất thích anh ta, cô cũng chỉ hi vọng chị Nhan hạnh phúc mà thôi, cũng chỉ hy vọng, Lục Viêm không nên phụ tình yêu của chị Nhan.



"Được rồi, Dĩ Mạch, chuyện này Chiếm gia sẽ biết giải quyết, hơn nữa, chị Nhan là con gái của chú Chiếm, nhất định việc ông đang làm không phải hại chị Nhan, hơn nữa, còn có Nam Huyễn không phải sao, em cũng đừng có quên, Nam Huyễn là một cố vấn tài chính mới sau Lục Viêm, cho nên, em cũng không cần lo lắng, không còn sớm, chúng ta ngủ đi."



Nói xong An Mặc Hàn tắt đèn, sau đó bắt đầu động tay động chân ở trên người của An Dĩ Mạch, sau đó không bao lâu, trong phòng liền truyền đến tiếng gầm nhẹ của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ.



Một năm mới lại tới, tất cả mọi thứ đã đi vào yên lặng, Dư Huyên mẹ Dư cũng đã xuất viện, công việc của Dư Huyên cũng đã ổn định, chỉ là, khác biệt trong đó chính là quan hệ của cô và Chiếm Nam Huyễn cũng không giống với trước kia, mặc dù Dư Huyên chưa nói, nhưng An Dĩ Mạch và Hạ Hi cũng đã phát hiện ra sự khác biệt giữa Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn.



Hạ Hi và Toàn Ti Dạ hai người phát triển vô cùng thuận lợi, hơn nữa, cha mẹ của Hạ Hi cũng đã gặp qua Toàn Ti Dạ rồi, chỉ là chú Toàn còn chưa gặp qua Hạ Hi.



Chỉ là, trước kia chú Toàn vừa ý con dâu là Thượng Quan Hồng, Hạ Hi vẫn còn rất lo lắng cha của Toàn Ti Dạ không thích cô, nhưng Toàn Ti Dạ nói cho cô biết rất nhiều chuyện giữa anh và cha anh,Diễn~đàn~lê~quý~đôn cũng nói thật ra thì cha anh cũng không phải người khó chung sống, cho nên không để cho cô lo lắng, cha anh nhất định sẽ thích cô.



An Dĩ Mạch cũng không lo lắng với Hạ Hi và Toàn Ti Dạ, cô vẫn rất lo lắng Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn, chuyện tình của chị Nhan và Lục Viêm dường như thật sự ảnh hưởng đến An Dĩ Mạch rồi, thành tựu của Lục Viêm đã rất tốt, nhưng chú Chiếm lại không đồng ý, nhưng Chiếm Nam Huyễn là người nối nghiệp tương lai của Chiếm gia, nếu như Dư Huyên thật sự cùng Chiếm Nam Huyễn đi cùng nhau, An Dĩ Mạch lo lắng Dư Huyên sẽ phải chịu tổn thương. 



Mặc dù, hiện tại cuộc sống Dư Huyên đã đi vào quỹ đạo. Nhưng An Dĩ Mạch lại phát hiện ra bây giờ trong miệng Dư Huyên  xuất hiện số lần Chiếm Nam Huyễn  càng ngày sẽ càng nhiều, mà thấy hình ảnh Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn đi chung với nhau cũng càng ngày càng nhiều.




An Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Lạc, khuôn mặt hồn nhiên, nhưng là, Tô Lạc lại cảm giác vô cùng nguy hiểm.



"An Mặc Hàn, anh...... anh muốn làm gì, mẹ tôi bà ấy......"



Thượng Quan Hồng che chở Thượng Quan phu nhân bị An Mặc Hàn ép lui từng bước từng bước, Tô Nguyệt nhìn thấy nét mặt An Mặc Hàn cũng sợ hãi, cô nắm y phục của Tô Lạc thật chặt, tràn đầy sợ hãi.



"Cậu...... cậu muốn làm cái gì? Cậu phải biết rằng, tôi chính là...... Thượng Quan phu nhân......"



Mặc dù Thượng Quan phu nhân nhìn thấy cái bộ dáng này của An Mặc Hàn cũng cảm thấy rất sợ hãi, chỉ là, bà vẫn không quên nói thân phận của bà, để cho An Mặc Hàn không dám làm càn.



"Hừ? Thượng Quan phu nhân sao? Rất nhanh sẽ không phải, Thượng Quan phu nhân, như vậy gọi bà một lần cuối, bà phải nhớ kỹ, bà phải trả giá thật lớn chuyện ngày hôm nay, chuẩn bị xong chưa? Trò chơi bắt đầu." 



An Mặc Hàn nói qua những lời này không giải thích được liền kéo An Dĩ Mạch rời khỏi chỗ này, để lại bốn người tràn đầy nghi ngờ.



"An Mặc Hàn...... cậu...cậu nói gì...... cậu......"



Thượng Quan phu nhân rất không có hình tượng hét lên, cuối cùng vẫn là Tô Lạc và Tô Nguyệt khuyên nhủ bà, sau đó mang theo Thượng Quan Hồng và Thượng Quan phu nhân trở về Thượng Quan gia rồi, chỉ là, Tô Lạc biết chuyện này An Mặc Hàn chắc là sẽ không dễ dàng quên đi chuyện ngày hôm nay như vậy, anh có một linh cảm, một linh cảm rất xấu, giống như, bão táp lại muốn kéo đến.



Trở lại Thượng Quan gia, Thượng Quan phu nhân rốt cuộc không nhịn được bắt đầu nổi trận lôi đình, cũng sắp muốn đập cho hư tất cả đồ vật trong phòng, Thượng Quan Niên đi vào.



"Bà đang làm cái gì vậy?"



Thượng Quan Niên thấy bên trong phòng một mảnh hỗn độn, nhất thời tức giận cực kỳ, đối với Thượng Quan phu nhân ông vốn không có quá nhiều tình cảm, chỉ là, Thượng Quan phu nhân cũng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cho nên ông vẫn rất hài lòng, nhưng không ngờ vợ chồng nhiều năm như vậy, hôm nay ông lại thấy được cái bộ dáng này của bà.



"Lão...... Lão gia......"



Thượng Quan phu nhân nhìn thấy người đến là Thượng Quan Niên hiển nhiên rất khẩn trương, mặc dù trong lòng có tức giận, chỉ là ở trước mặt Thượng Quan Niên bà cũng không dám làm cái gì, thật ra thì, chủ yếu nhất vẫn là Thượng Quan phu nhân bà quá yêu Thượng Quan Niên, cho nên, nhiều năm như vậy bà vẫn luôn là cẩn thận từng li từng tí, để giữ lại cho Thượng Quan Niên một cái ấn tượng tốt, thật ra thì nếu như hôm nay không phải chính mắt thấy được Thượng Quan phu nhân nổi đóa, Thượng Quan Niên cũng đã quên thật ra thì Thượng Quan phu nhân bà cũng là thiên kim đại tiểu thư. 



Đúng vậy, tên gọi của Thượng Quan phu nhân vốn tên là Đường Uyển, là thiên kim đại tiểu thư Đường gia của thành phố J, sau lại xuất ngoại ở nước ngoài gặp được Thượng Quan Niên sau đó vừa thấy đã yêu, cuối cùng trỉ qua nhiều khó khăn cuối cùng cũng gả cho Thượng Quan Niên, thoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi, Thượng Quan Niên thấy bộ dáng hôm nay của Đường Uyển, thậm chí có chút không nhận ra.



Ông còn nhớ khi lần đầu tiên nhìn thấy Đường Uyển, khi đó, Đường Uyển mới mười tám tuổi, khi đó dung mạo của bà vốn là quyến rũ, Thượng Quan Niên xem bà như một người em gái, thật ra thì tại sao lúc ấy Thượng Quan Niên không thích Đường Uyển rồi, dĩ nhiên lúc đó giữa bọn còn có sự tồn tại của một người khác, tuy nhiên, đây cũng là một đoạn chuyện xưa khác.



"Bà ở đây làm cái gì?"



Thoát ra khỏi ký ức trong quá khứ, Thượng Quan Niên bắt đầu hỏi, khi ông về đến nhà Tô Lạc và Tô Nguyệt mới vừa đi, Thượng Quan Hồng trốn ở trong phòng khóc, Đường Uyển lại trốn ở trong phòng đập đồ, điều này làm cho Thượng Quan Niên vốn là tâm tình đang tốt trở nên rất kém.



"Lão gia, ông phải làm chủ cho mẹ con chúng tôi."



Thượng Quan phu nhân Đường Uyển ủy khuất nhờ Thượng Quan Niên giúp đỡ, thật ra thì bà cảm thấy rất ủy khuất, sau đó, Đường Uyển đem chuyện ngày hôm nay thêm dầu thêm mỡ nói một hơi, dĩ nhiên, không có nói đến chuyện bà đã làm, đem toàn bộ  trách nhiệm cũng đẩy trên người của An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch.



"Lão gia, cái cậu An Mặc Hàn này thật sự rất quá đáng, dù nói thế nào tôi cũng là trường bối của cậu ta, tại sao cậu ta có thể đối với tôi như vậy chứ, lão gia, ông phải làm chủ cho hai mẹ con chúng tôi, hai ngày nữa con bé Hồng Hồng sẽ phải đính hôn, con bé cũng ngại không nói tới chuyện gì với An Dĩ Mạch đó, nhưng mà, cô ấy biết rất rõ ràng Hồng Hồng thích An Mặc Hàn, cái cô An Dĩ Mạch đó còn cố ý kích động Hồng Hồng, lão gia, ông nhất định phải làm chủ cho chúng tôi."



Thượng Quan phu nhân khóc kể, Thượng Quan Niên nghe đầu cũng đau đớn, thật ra thì, sau khi ông nghe xong cũng chưa hoàn toàn tin tưởng Thượng Quan phu nhân, mặc dù là vợ chồng nhiều năm như vậy, chỉ là, ông cũng không hoàn toàn tin tưởng bà.



Đối với An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch, hai đứa nhỏ này ông vẫn rất yêu thích, hơn nữa, ông đối với An Dĩ Mạch vừa có cảm giác thân thiết, giống như là con gái của mình, cho nên, ông cũng không tin tưởng An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch sẽ làm ra việc giống như Thượng Quan phu nhân nói  như vậy, chỉ là, dù sao bà cũng là vợ của mình, ông cũng không thể để cho bà chịu uất ức như vậy, cho nên, ông cũng chỉ có thể an ủi bà trước.



"Được rồi, Uyển Nhi, chuyện này tôi biết rồi, đợi đến ngày Hồng Hồng và Tô Lạc đính hôn, tôi sẽ tìm Mặc Hàn nói một chút, Hồng Hồng cũng phải đính hôn, bà cũng khuyên con bé, không nên u mê không tỉnh ngộ đối với An Mặc Hàn nữa, cậu ta không thích hợp với con bé, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ trả lại công bằng cho bà."



Thượng Quan Niên rất là dịu dàng mở miệng, Đường Uyển nghe được Thượng Quan Niên nói như vậy cuối cùng cũng bớt giận một nửa, chỉ là, một nửa kia vẫn còn tồn tại, bà là đại tiểu thư của Đường gia, là nữ chủ nhân của tập đoàn Thượng Quan, bà cũng muốn dùng phương pháp của mình đi giải quyết một số chuyện, bởi vì trong lòng Thượng Quan Niên đang suy nghĩ, cho nên cũng không phát hiện trong ánh mắt Đường Uyển thoáng qua ác độc.



An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch hai người cũng không bị chuyện ngày hôm nay ảnh hưởng đến, bọn họ vẫn đi dạo siêu thị, mua thật là nhiều đồ, cuối cùng tính tiền về nhà.



Ngồi trên xe, An Dĩ Mạch nhìn gò má An Mặc Hàn, lại đột nhiên nhớ lại câu nói của An Mặc Hàn nói với Thượng Quan phu nhân ngày hôm nay, cái gì gọi là Thượng Quan phu nhân lập tức sẽ không phải là Thượng Quan phu nhân, cô cứ nhìn gò má An Mặc Hàn như vậy, cô đột nhiên cảm giác, An Mặc Hàn biết loáng thoáng chuyện gì đó, hơn nữa. Không biết vì sao, cô cảm thấy chuyện này giống như có liên quan tới cô.



"Muốn nói cái gì? Vẫn nhìn anh như vậy."



An Mặc Hàn vẫn lái xe như cũ, cũng không quay lại nhìn An Dĩ Mạch, thế nhưng anh lại biết từ khi An Dĩ Mạch ngồi lên xe vẫn đang nhìn anh.



Thật ra thì, chuyện ngày hôm nay đối với bọn họ mà nói  không có ảnh hưởng là không thể nào, nhưng trường hợp này cần tìm một người thích hợp để giải quyết, An Mặc Hàn nhếch môi cười cười, vốn là, anh không có ý định làm như vậy, chỉ có điều, nếu Thượng Quan phu nhân tự chuốc lấy phiền phức, như vậy thì không nên trách anh không khách khí.



"An Mặc Hàn, có phải anh biết chút gì hay không?" An Dĩ Mạch hỏi.