Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 106 : Tình yêu chết yểu

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Khóe môi của anh mím chặt cố nén lại, một lát sau, mới chậm rãi nhếch lên nở một nụ cười lành lạnh: "Mạnh Thiệu Đình, một kẻ cặn bã như anh, không xứng đáng với Tri Tri!"



Mạnh Thiệu Đình bị nhục mạ như vậy, sắc mặt lập tức đột nhiên thay đổi. Anh tiến lên một bước, giơ tay định đập về phía bộ mặt đang bày ra cái vẻ làm cho anh thấy chán ghét ghen tức kia. Nhưng không ngờ Mạnh Thiệu Hiên đầy âm hiểm, như cười như không, liếc anh một cái, chậm rãi chuyển hướng sang Mạn Quân đang trợn mắt há mồm: "Sao vậy, ngay trước mặt chị dâu Hai tương lai, chỉ vì một phụ nữ khác mà anh dám động thủ với tôi hả?"



Anh nhấn mạnh vào ba chữ chị dâu Hai, trong nháy mắt, quả đấm của Mạnh Thiệu Đình đang hăm hở liền cứng đờ. Cặp môi mím chặt lại, đáy lòng chợt dâng lên áp lực nặng nề không nói ra được, mà giờ khắc này, Mạn Quân sợ hãi lên tiếng: "Thiệu Đình..."



Anh không thể không xoay người, tuyết trên đất phản chiếu lại làm bật lên thứ ánh sáng chói mắt, khiến ánh mắt của anh như bị phỏng, sưng ê ẩm có chút không thoải mái.



"Mạn Quân..." Anh gọi tên của cô, nhưng không biết nên nói tiếp như thế nào. Trong lòng Mạn Quân thấy đau khổ vô cùng, cô đứng ở chỗ này đủ lâu, cứ như vậy nhìn vở kịch diễn ra làm cho người khác phải trợn mắt há mồm. Đáy lòng cô lạnh như băng, sự xa cách lấn át khiến cô khổ sở, cả người gần như bị đông cứng lại. Cô nhìn anh, nước mắt nhỏ xuống thành chuỗi không sao khống chế nổi: "Thiệu Đình..."



Cô run rẩy, chợt xoay người lảo đảo chạy đi, nhưng chỉ chạy được vài bước, đôi chân đông cứng chết lặng đã làm cho cô chật vật ngã nhào xuống đất, thân thể nhào vào trên mặt tuyết, làm những bông tuyết lạnh giá bay tung lên. Mạn Quân chôn mặt ở trong đống tuyết đọng lạnh băng. Sự giá lạnh làm tuyến lệ cô đau nhói, nhưng cô lại không muốn ngẩng đầu lên...



Cô nên làm cái gì bây giờ? Suốt năm năm ở Los Angeles, bất kể cô như thế nào, gây họa hoặc là làm bất cứ việc gì ngốc nghếch, cô cũng chưa từng thấy cảm xúc của Mạnh Thiệu Đình bị chấn động lớn như vậy. Nhưng ngay vừa rồi, cô lại nhận thấy rất rõ ràng anh đã không khống chế nổi cảm xúc của mình, nhưng ngay cả dũng khí ngăn cản anh, đưa anh đi khỏi nơi này cô cũng không có!



Cô chính là vợ sắp cưới của anh, nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy không ổn định và rất sợ hãi?




Mạnh Thiệu Hiên liền nhảy dựng lên, khi anh xông ra cửa làm mang lật cả ghế, nhưng ngay cả nhìn lại anh cũng không buồn nhìn lại một cái. Lúc mở cửa ra, bởi vì trong đang người lên cơn sốt nên giọng nói của anh vang lên nghe khàn khàn trầm đục, dồn dập nói: "Tri Tri..."



Đâng đứng ngoài cửa là Lâm Thi.



Cô cầm trong tay một phong thư lớn, nhìn anh có chút kỳ quái.



"Thi Thi? Tri Tri đâu?" Mạnh Thiệu Hiên cho là Tri Tri còn ở bên ngoài, đẩy cửa ra, vòng qua Lâm Thi nhìn về phía ngoài hành lang...



"Tri Tri sẽ không tới đâu, đừng nhìn nữa! Này, đây là thứ Tri Tri để lại nói tôi đưa cho anh. Hai người sao vậy? Tối hôm qua không phải là vẫn còn đang yên lành tốt đẹp đó sao? Sao Tri Tri lại phải từ chức?"



Lâm Thi vừa lẩm bẩm đầy vẻ khó hiểu vừa đưa phong thư cho anh. Mạnh Thiệu Hiên cũng là ngơ ngác ngẩn người ngay tại đó, quên mất đưa tay nhận... Tri Tri, đã từ chức?



Thế này liệu có phải có nghĩa là, cô đã không muốn nhìn thấy anh nữa...