Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 118 : Lấy chồng
Ngày đăng: 14:24 19/04/20
Khi Tĩnh Tri về đến nhà đã là mười một giờ đêm. Mạnh Thiệu Hiên thuê phòng cho mẹ cô ở lầu hai, hướng cũng cực tốt. Tĩnh Tri vừa lên thang lầu vừa nghĩ trong lòng, ngày mai lại nên đi ra ngoài tìm phòng ốc, chuẩn bị dọn nhà.
Cô cho rằng lúc này mẹ cũng đã ngủ, ai ngờ khi đi tới đơn nguyên tầng hai, cô ngạc nhiên phát hiện ra nơi khe cửa có ánh sáng đèn màu vàng. Tĩnh Tri vừa sợ hãi, vừa thấy trong lòng chua xót, nhưng đa phần vẫn là sợ hãi. Suốt năm năm qua cô bị mẹ lấn áp mạnh như vậy thế, cho dù cô muốn thay đổi loại cảm giác này, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Tĩnh Tri tựa vào trên tường, ngửa mặt lên thật cao, nhắm mắt lại, nước mắt cô đã khô cạn, không bao giờ còn rơi xuống nữa.Cô đã từng cho rằng mình sẽ không bao giờ còn khóc nữa, mà đến bây giờ cô mới phát hiện ra mình yếu ớt và nhỏ bé biết bao.
Việc tránh né tuyệt đối vô ích nếu như Mạnh Thiệu Đình vẫn dây dưa không thôi. Có thể nói cục diện bây giờ cô không có một chút phần thắng, cô vẫn không thể đấu lại nổi anh!
Một người có tâm tư sạch sẻ và thiện lương, làm sao có thể đấu thắng được loại ma quỷ hèn hạ vô sỉ?
Tĩnh Tri lắc đầu một cái, gạt bỏ hết nghĩ toàn bộ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, đi về phía cửa phòng đóng chặt.
Tĩnh Tri đưa cánh tay tựa như nặng ngàn cân lên, khẽ gõ nhẹ một cái, đang lúc cô giơ tay lên chuẩn bị gõ tiếp thì cửa chợt mở ra.
Thực ra thoạt nhìn người đàn ông kia đã thấy không giống như người bình thường, cùng với Tĩnh Tri, nhiều lắm là cũng chỉ là sự mới mẻ nhất thời. Con bé quá ngu, đã đến tình cảnh ấy mà vẫn còn dễ dàng tin tưởng vào lời của một người đàn ông như vậy nói ra.
Tống Như Mi cười khổ một tiếng, xoay người lại, nặng nề ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, đợi Tĩnh Tri lúc đi ra, bà chỉ hời hợt nói một câu, muốn cô buổi trưa ngày kia sẽ cùng bà đi ra ngoài một chuyến.
Tâm tư của Tĩnh Tri thoáng khựng lại, cô đã hiểu ý định của mẹ, vừa lau mái tóc ướt nhẹp, cô vừa nhẹ nhàng ồ một tiếng.
"Trong ngăn kéo phòng ngủ của mẹ có thuốc đấy, con lấy ra mà xử lý vết thương trên mặt đi." Tống Như Mi không quay đầu lại, vẫn chuyên tâm xem ti vi như cũ. Tĩnh Tri gật đầu một cái, trong giọng nói có chút khàn khàn: "Mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Trong phòng rất ấm, được che chắn rất cẩn thận. Mạnh Thiệu Hiên rất chu đáo, tất cả mọi thứ trong phòng đều không xa hoa nhưng rất phù hợp với thực tế. Tĩnh Tri đứng chết lặng ở trước gương trang điểm một lúc, sau đó tiếp tục lau tóc. Rất nhanh trên gương đã tràn ngập một lớp sương mỏng, cô nhìn thấy mặt của mình dần dần mờ đi, rồi dần dần không còn nhìn rõ nữa...
Tay cô cầm cây lược gỗ chải lên mái tóc rối bời, trong vô thức cô hung hăng giật mạnh một cái. “Rắc” một tiếng, mấy chiếc răng của cây lược gỗ bị gẫy, Tĩnh Tri giật mình buông lược xuống... Lần này, bất kể người kia là ai, cô cũng sẽ không quan tâm nữa, nếu như cô được gả đi, như vậy tất cả mọi chuyện, tất cả mọi vết nhơ đều sẽ kết thúc hết.