Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 120 : Vị hôn phu

Ngày đăng: 14:24 19/04/20


Tĩnh Tri nói buồn buồn : "Cứ như vậy đi, chỉ cần mẹ hài lòng là được."



"Mẹ hài lòng không ư? Dĩ nhiên là mẹ hài lòng, cũng đã đến mức này, con còn lựa chọn nữa sao?! Tiểu Phương có điểm nào không tốt? Không phải là mẹ nói con, con lấy được nó, đó thật sự là phúc khí của con! Người ta là cán bộ nhà nước nghiêm chỉnh, có nhà ở, có công việc, lại còn là cưới lần đầu, con còn muốn như thế nào nữa?"



"Vâng! Mẹ, con rất hài lòng." Tĩnh Tri không muốn nghe mẹ mình càu nhàu nữa, cuống quít ngừng luôn lời nói, chuyển đề tài: "Mẹ, chúng ta cùng đi xem nhà cửa đi?"



Đuôi lông mày của Tống Như Mi nhếch lên, bước đi bắt đầu mau hơn: "Ba mẹ Tiểu Phương cũng không có ở đây, chờ hai đứa kết hôn, mẹ cũng dời qua đó với con, cũng có thể nấu cơm giặt giũ giúp con đỡ bận rộn..."



"Mẹ..." Tĩnh Tri định nói điều gì đó, nhưng Tống Như Mi đã xoay người đi, bỏ lại một câu nói: "Mẹ có chút chuyện cần nói với chị Diêu, con về nhà trước đi."



Tĩnh Tri chọn ngày 28 tháng chạp để tiến hành lễ đính hôn với Phương Tiến. Cô không có một người bạn nào. Bởi vì không muốn qua lại với Mạnh Thiệu Hiên nữa nên cô không muốn cho anh biết chuyện mình đính hôn. Cũng vì sợ chuyện này thành nguyên nhân nảy sinh chuyện gì khác nữa, cho nên, ngay cả Lâm Thi, Tĩnh Tri cũng không thông báo.



Còn Phương Tiến dường như cũng không có bạn bè gì, chỉ có mấy người họ hàng xa và vài ba đồng nghiệp tới để tâng bốc. Khi bọn họ nhìn thấy Tĩnh Tri đều giật mình, thần sắc hiện rõ vẻ rất kinh ngạc, sau đó thì ở một bên xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại chằm chằm nhìn lại cô mấy lần, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.




Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng Tĩnh Tri mơ hồ cảm thấy có tay của người nào đó đang chuyển động vào bên trong chiếc áo lông của mình. Từ trong cơn mơ màng cô cố gắng vùng vẫy để tỉnh lại, rất lâu sau cô mới phản ứng lại được, là một bàn tay đang định sờ tới ngực của cô!



Thiếu chút nữa cô bật thốt lên tiếng thét chói tai, đến khi nhìn thấy rõ ràng trước mặt là một gương mặt phóng đại đỏ phừng phừng, Tĩnh Tri mới tỉnh hẳn, chính là Phương Tiến!



Cô vừa tỉnh lại, Phương Tiến cũng có chút ngượng ngùng rút tay trở về, nhìn cô hơi cười cười. Tĩnh Tri biết là mình không nhìn lầm, còn sao nữa, dĩ nhiên vì nụ cười kia có chút mùi vị của ý đồ xấu xa.



Cô cảm thấy tim đập thình thịch, mạnh kịch liệt. Cô cố gắng khống chế lại sự sợ hãi đang lan tràn khắp đáy lòng, xoay mặt đi, chậm rãi nhích sát về phía mẹ ở bên kia gần thêm một chút. Cảm thấy Phương Tiến không có động tác tiếp theo nữa, cô mới run rẩy thở phào nhẹ nhõm.



Sau khi xuống xe, Phương Tiến cùng cô đỡ mẹ ra ngoài, nhưng anh ta lại không hề có ý muốn rời đi. Da đầu Tĩnh Tri có chút tê dại, nhưng vẫn còn đứng lại, nói khách khí: "Phương tiên sinh, đã khuya lắm rồi, ngài hãy đi về trước đi, một mình tôi cũng có thể đỡ mẹ đi lên được."



"Để tôi đưa hai người đi lên, sợ dì đi không nổi." Phương Tiến lớn giọng nói, không ngừng bước, kéo Tống Như Mi đi về phía nhà trọ. Đầu Tĩnh Tri nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh, cô túm được tay mẹ, mở miệng nói không chút khách khí: "Phương tiên sinh, xin ngài dừng bước!"