Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 128 : Cuộc đời quá bẩn thỉu, lòng người còn bẩn hơn

Ngày đăng: 14:24 19/04/20


Phương Tiến nói xong mấy câu nói đó, cũng không dám nhìn Tĩnh Tri, càng không để ý đến sắc mặt cô đã trắng bệch như tuyết, xoay người bỏ đi.



Tĩnh Tri hoảng hốt quay mặt lại, thấy hắn đi thật nhanh, nhìn giống như là tránh ôn dịch vậy. Rốt cuộc cô thoáng cười một chút, không hề thấy khổ sở hoặc tức giận như dự đoán, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ thở phào một cái.



Vào phòng bệnh, mẹ vẫn còn đang ngủ mê man, Tĩnh Tri nhờ y tá lúc trước giúp mình chăm sóc mẹ một lát, cô dự định đi ra ngoài mua chút gì đó cho mẹ ăn.



Lúc này đã là buổi tối, Tĩnh Tri phải đi rất xa mới tìm được một cửa hàng bán cháo. Cô mua một chút cháo bổ dưỡng còn nóng đựng vào bình giữ nhiệt ôm vào trong ngực rồi trở về bệnh viện. Vừa mới lên lầu, đã nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ cùng tiếng đập phá từ trong phòng bệnh vọng tới, trái tim Tĩnh Tri không khỏi căng thẳng, cô bước nhanh hơn đẩy cửa đi vào...



Trong phòng bệnh là một cảnh bừa bãi. Lúc này Tống Như Mi đã tỉnh, bà nằm ở trên giường, gương mặt khô héo gầy gò vẻ mặt ngây dại và mờ mịt. Y tá bó tay đứng ở bên cạnh, thấy Tĩnh Tri đi vào dặn dò đôi câu rồi vội vàng đi ra ngoài.



Tĩnh Tri đặt bình giữ nhiệt xuống, bước qua đống mảnh thủy tinh và chăn gối ngổn ngang trên đất đi tới. Cô hơi sợ hãi, cho dù giờ phút này mẹ không thể đánh cô được, nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy sợ.



Thời điểm trước kia khi cô còn chưa dọn nhà, cô cũng đã nghe hàng xóm láng giềng nói, tính khí của mẹ cô như vậy là không bình thường, nhất định là thần kinh có vấn đề. Cô cũng đã định thử khuyên mẹ đi bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng mẹ lại hung hăng mắng cho cô một trận, nói phản đối bảo mình không phải là người bị bệnh thần kinh!



Nhưng ngày một ngày hai, bệnh ngày càng nặng hơn, tính khí mẹ càng ngày càng nóng nảy, cũng càng đánh cô thường xuyên hơn, cho nên vừa nhìn thấy mẹ tức giận, trong tiềm thức cô luôn muốn lui về phía sau để trốn.




Từ buổi thương thảo chuyện buôn bán lần trước đến bây giờ, đã lâu lắm rồi ông chưa gặp lại cô. Tiếp theo đó bên Nhất Phẩm Tĩnh Hiên lại đổi người đến ký hợp đồng, ông còn tò mò hỏi Tống Tri Tri đã đi đâu, nhưng những người đó nói không rõ lắm, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.



Mắt Tĩnh Tri đỏ lên, cố làm bộ vui vẻ chậm rãi nói: "Không sao, phải nằm viện theo dõi mấy ngày."



Đỗ Mặc Nhiên đang định mở miệng, chợt trong hành lang truyền đến tiếng của y tá: "Người nhà của Tống Như Mi đâu?"



Tĩnh Tri cuống quít trả lời, y tá nghe tiếng đi tới, cầm một xấp hóa đơn thật dầy đưa cho cô: "Nộp viện phí theo như hóa đơn nhé!"



Tĩnh Tri tiện tay lật lật, sắc mặt tái đi, mặc dù con số không phải rất dọa người, nhưng bây giờ ngay cả số dư lẻ cô cũng không trả được!



Đỗ Mặc Nhiên đã sớm nhìn ra thần sắc của cô, đưa tay cầm hóa đơn từ trong tay cô, nhìn một chút, cười nói: "Tống tiểu thư, chi phí nằm viện của mẹ cô, trước hết cứ ghi dưới tên của tôi đã."



Nói xong, cũng không đợi cô trả lời, liền lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho y tá, ôn tồn nói: "Xin giúp tôi làm tất cả mọi thủ tục để Tống phu nhân nằm viện nhé!"