Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 140 : Một nhà vui một nhà buồn
Ngày đăng: 14:24 19/04/20
"Anh cái gì cũng không làm, tại sao phải nói cho em biết, đây không phải là cho em ngột ngạt sao?" Tĩnh Tri tức giận dùng sức đẩy hắn, Mạnh Thiệu Hiên cũng không trốn, để cho cô phát tiết, chờ cô an tĩnh lại, Mạnh Thiệu Hiên mới ôm lấy cô: "Được rồi, chỉ cần sau này em không rời bỏ anh, anh cả đời này chỉ có người phụ nữ duy nhất là em."
"Gạt người, người ta nói đàn ông hay thay đổi, khi có được rồi, đăng kí giữ trong tay, anh sẽ không còn tốt với em như trước nữa."
"Này, tên khốn kiếp nào nói như vậy? Hắn ta muốn cho mình trật đường ray, lấy cớ gây xích mích tình cảm vợ chồng nhà người khác?" Mạnh Thiệu Hiên lòng đầy căm phẫn, mọi người ở đây đều nhìn bọn họ, cô cuống quýt đẩy hắn: "Được rồi, cầm bảng, đi chụp ảnh."
Hai người cầm bảng đi khu chụp ảnh, hôm nay là tùy thời kết hôn nhưng rất đông, không thể nghi ngờ hai người bọn họ là một đôi chói mắt, Tĩnh Tri phát hiện xung quanh thật nhiều ánh mắt phụ nữ nhìn Thiệu Hiên, cô lấy ngón tay phía sau đẩy đẩy hắn, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, Mạnh Thiệu Hiên thấy bộ dáng đáng yêu của co, không khỏi vòng tay qua eo cô nói: "Bà xã, làm sao vậy?"
"Em không muốn gả cho..."Tĩnh Tri nhíu mày, thấp giọng thở dài.
"Không phải chứ...Chúng ta, chúng ta đã điền bảng đăng ký, hiện tại đã bắt đầu là vợ chồng hợp pháp..."
Phụ trách chụp ảnh tranh thủ lúc rảnh rỗi quay lại một câu, dọa Mạnh Thiệu Hiên trong nháy mắt sắc mặt đại biến, ôm vai Tĩnh Tri khẩn trương hỏi: "Bà xã, đã xảy ra chuyện gì, vì sao không muốn gả cho, em không thể đùa giỡn anh a..."
Người xung quanh đều nhìn bọn họ, bàn luận xôn xao không ngừng, Tĩnh Tri mặt đỏ không ngẩng đầu lên được, tức giận nói: "Anh lớn lên đều so với em nhìn đẹp mắt hơn, người ta nói em không xứng với anh!"
"A!" Đầu gỗ Tam thiếu không kịp có phản ứng, đợi hắn tỉnh ngộ lại mất một khoảng thời gian, thợ chụp ảnh đã lớn tiếng gọi tên bọn họ...
Hai người lập tức chắp tay chạy vào, ngồi trên ghế băng nhỏ, mặt đều khẩn trương cứng ngắc.
"Nam hướng bên cạnh nữ ngồi gần một chút...Mỉm cười, không chớp mắt, ai, đúng rồi...Cứ như vậy, không nên cử động nữa a, một, hai, ba...được rồi!"
"Cứ như vậy là được rồi?" Mạnh Thiệu Hiên còn đang ngẩn người, thợ chụp ảnh đã bắt đầu gọi người khác, Tĩnh Tri cùng Mạnh Thiệu Hiên ngốc hồ đồ đứng ở một bên, chỉ chốc lát sau ảnh của bọn họ liền được đóng dấu đưa ra, hai người cuống quýt lấy xem, không khỏi cười rộ lên, hai người đều dáng vẻ khẩn trương, hơn nữa nhìn biểu tình đều là ngốc hồ đồ...
Mạn Quân lén nhìn hắn, chân mày hình như có chút sầu bi, mà theo tin xác định, hắn cùng quá khứ như nhau, không có biểu lộ có thực sự hài lòng hay không, Mạn Quân nhịn không được nhẹ nhàng hỏi: "Thiệu ĐÌnh, anh mất hứng sao?"
"Không có." Mạnh Thiệu Đình cầm tay cô: "Em đừng suy nghĩ linh tinh."
"Có phải cha mẹ cùng người nhà bắt chúng ta kết hôn, trong lòng anh không vui?"
Mạnh Thiệu ĐÌnh liếc cô một cái, ôn hòa nói: "Anh không phải đáp ứng cùng em cử hành hôn lễ sao? Em không muốn như vậy sao?"
Mạn QUân ngẩn ra, viền mắt cảm giác đau, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nhưng cô vẫn cố nhịn, hắn như vậy nhân nhượng cô, cô còn cầu cái gì?
Lên máy bay, Mạnh Thiệu Đình muốn rượu đỏ cùng tạp chí rồi không nói thêm gì nữa, Mạn Quân một mình ngồi im nhàm chán, muốn cùng hắn trò chuyện, lại sợ hãi hắn không kiên nhẫn, một người ngồi kia ruột gan trăm mối, ngẫm lại thái độ của hắn, lại nhớ hắn khi thì bộc lộ ôn nhu, ngẫm lại hắn bạc tình, lại nhớ tới hắn đối với cô cẩn thận quan tâm, ngẫm lại hắn đối với Phó Tĩnh Tri không khống chế được, lại muốn gần bắt đầu hôn lễ, nhất thời vui, nhất thời buồn, rồi lại dần dần ngủ, thân thể nho nhỏ của cô co rúc một chỗ, Mạnh Thiệu Đình một mực xem báo, hồi sau, hắn mới chú ý thấy Mạn Quan đã ngủ, kêu tiếp viên hàng không lấy thảm đắp cho cô, Mạnh Thiệu Đình thả tờ báo trên tay xuống, ngoài cửa sổ những đám mây bay lượn, phong cảnh kiều diễm vô cùng, hắn lại một trận cô đơn cuốn tới...
Nếu như vừa rồi, không lên máy bay thì tốt rồi...
Hiện tại còn muốn nuốt lời, quả thực là chuyện không thể nào, hắn cũng không thể trên máy bay đem chính mình biến mất, cũng không thể khẩn cầu người ngoài hành tinh đem hắn bắt đi, hắn chỉ có thể từng bước một đi tới con đường do chính mình chọn, ngoan ngoãn cùng Mạn Quân kết hôn, sau đó cả đời trôi qua như vậy không sợ hãi sóng gió cuộc sống.
Đã từng vạn phần xem thường chẳng đáng, hiện tại lại thành đám mây phong cảnh tốt đẹp, mà đã từng bức thiết muốn buông tha, hiện tại lại có thương tiếc cùng không muốn, là người đều có mâu thuẫn, vẫn là, chỉ cần người kia là cô ấy?
Hắn chỉ biết lòng mình có một chút rối loạn, mà đối với hắn, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
CHap tiếp: Tân hôn, dạ vị ương, tình lưu luyến.