Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 146 : Cưỡng bức
Ngày đăng: 14:24 19/04/20
Hắn vừa nói xong, Tĩnh Tri trừng lớn con ngươi khiếp sợ nhìn hắn, cô không quan tâm giãy giụa, như là một con thú bị ép đến cùng đường, móng tay bén nhọn trên cào trên cổ hắn thành một đạo vết máu, con người trừng tựa hồ như muốn nổ ra, Mạnh Thiệu Đình thấy cô như vậy, chẳng biết tại sao, trái tim như bị nứt ra một số khe, tay che miệng cô đột nhiên run lên, con ngươi âm ngoan nổi lên thiêu đốt cùng đố kị: "Cô liền như vậy quan tâm, như vậy quan tâm hắn? A, Phó Tĩnh Tri, cô có biết lúc này tôi muốn bóp chết cô như thế nào không?"
Tĩnh Tri lại căn bản không nghe được lời hắn, móng tay khảm nạm trang sức cơ bản đã bị bẻ gãy, đầu ngón tay có máu tươi tí tách rơi, không biết là của cô hay là của hắn, nhưng cô vẫn như cũ không quan tâm, liều mạng cào thêm cho hắn vài vết nữa, cô hạ thủ không lưu tình chút nào, Mạnh Thiệu Đình dám khẳng định, nếu lúc này đi nhìn móng tay cô, bên trong nhất định mang theo da thịt hắn! Lúc này nếu buông cô ra, cô nhất định không chút do dự năm cây kéo trên bàn trang điểm đâm chết hắn!
Nhưng hắn sẽ không cho cô cơ hội, hắn lần này trở về chính là muốn cô rời khỏi Thiệu Hiên, muốn cô ở lại bên cạnh mình, đó là điều hắn vẫn mong muốn lâu nay!
Đúng, hắn cái gì cũng không quan tâm, hắn cái gì cũng không muốn xen vào nữa, hắn chỉ là một lần nữa chinh phục người phụ nữ không để hắn vào trong mắt này!
Mạnh Thiệu Đình hô hấp dần khẩn trương, trên cổ nóng rát cùng đau đớn kéo tới, lại càng như bị ngâm một chút một chút trong cơ thể đầy lửa giận, hắn không còn giữ nổi nửa phần lý trí!
Áo cưới của Tĩnh Tri là loại hở nửa ngực, hai vai tinh xảo hoàn toàn lộ ra, da thịt trắng tuyết như ngọc, mặc dù thoa kem che khuyết điểm,nhưng có thể thấy rõ ràng trên ngực cùng cổ cô tảng lớn tảng lớn vết hôn còn phấn hồng, màu sắc vẫn là mới mẻ, hắn vừa nhìn liền biết, đó là vết hôn mà đêm qua Mạnh Thiệu Hiên lưu lại trên người cô!
Muốn cùng ở đây, trong miệng không khỏi cười nhẹ một tiếng, hắn không để ý cô còn đang khua chân múa tay, cũng không để ý cô điên rồ đá đánh, một tay xả rụng khăn voan trên đầu cô, khăn trắng như tuyết bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, tóc của cô toán loạn rơi xuống, những sợi tóc dài đen nhánh dán lên gương mặt cô, lại rơi xuống trên vai cô, Tĩnh Tri cảm thấy càng phát ra kinh khủng, trong người hoảng loạn, bàn tay che miệng cô buông lỏng, cô liều lĩnh, há miệng cắn xuống, máu tràn ngập khoang miệng, Mạnh Thiệu Đình bị đau kêu nhỏ một tiếng, máu tươi của hắn từ bàn tay chảy ra, dọc theo cổ tay trượt xuống ống áo, mi tâm hắn nhăn chặt, nhất thời không động, cô dùng lực lớn giống như là mang từng khối thịt của hắn cắn rụng.
Đau đớn chọc giận hắn, hắn một tay che miệng cô không buông, một tay đẩy cô ngã nhào trên sô pha, chợt thân thể to lớn của hắn đè xuống, trọng lượng như vậy, làm cho Tĩnh Tri cảm giác khí trong lông ngực mình đều bị ép ra, bị đè nén khó chịu, hắn lại không chút nào thư giãn, đổi tay che miệng cô, chỉ hai ba cái đem khăn voan dài trói chặt miệng cô lại, lúc này mới thở phào một cái, chậm rãi đem thân thể nhắc tới một ít, ngã vào bên người cô ồ ồ thở dốc...
Vừa được buông lòng một chút, Tĩnh Tri giãy giụa định chạy, trong miệng ô ô không ngừng kêu tên Thiệu Hiên, nhưng chỉ phát ra âm thanh nho nhỏ, hắn thế nhưng hạ thủ ác độc, đem đoạn khăn voan dài đều nhét vào trong miệng của cô, Tĩnh Tri chỉ cảm giác sẽ nhổ ra những khó chịu, trong cổ họng liều mạng muốn hô to, nhưng căn bản vô năng vô lực...
Không ngờ, nửa người trên của cô vừa mới khẽ động, hắn lập tức túm chặt hai cổ tay cô, khóe mắt liếc nhìn đầu sa dài trên mặt đất, bỗng nhiên nhanh trí, lấy quấn vài vòng trói cổ tay cô cố định trên đỉnh đầu, cô vừa rồi kêu cái gì, hắn đều nghe rõ, hận đến tận cùng, hắn lại bình tĩnh trở lại xoay người ngăn chặn cô, môi mỏng tràn ra ý cười lạnh lẽo: "Tĩnh Tri, cô ngoan một chút, nếu không, người bị thương chính là cô..."
Tĩnh Tri điên rồ lắc đầu, muốn né tránh ngón tay của hắn, cô trong miệng như cũ là sống chết kêu tên Mạnh Thiệu Hiên, thanh âm phát ra khàn khàn lại khó nghe, Nước mắt trong đáy mắt dần dần tràn ra, đôi mắt cô dừng lại phía Thiệu Đình...
Trên bàn trang điểm còn bày ảnh cưới của cô cùng Mạnh Thiệu Hiên, cô như vậy cười xán lạn, như vậy hạnh phúc, mà hắn đáy mắt cũng tràn đầy tình yêu thắm thiết.
Ánh mắt của cô dần dần không thấy rõ, không biết có phải hay không nước mắt che lại tầm mắt,đầu đau tựa như muốn nổ tung, mà lồng ngực như bị người dùng lưỡi dao sắc bén xé ra, cắt đứt trái tim cô, cô gắng gượng trợn to mắt, không cam lòng một lần lại một lần hô, giọng như vậy đau đớn như bị lửa thiêu, cô nhìn thấy trên đỉnh đầu đèn lồng thủy tinh treo nhẹ nhàng lắc lư, dần dần, nhưng lại biến ảo thảnh khuôn mặt tuấn mĩ của Mạnh Thiệu Hiên...
"Bà xã, anh sau này muốn cùng em sinh hai đứa bé! Long phượng thai một nam một nữ!"
"Bà xã, đứa nhỏ của chúng ta nhất định không giống bình thường, tên anh đều nghĩ kỹ, con trai là Mạnh Không Giống, con gái là Mạnh Không Vừa, kết lại, chính là không phải chuyện đùa! Thế nào, không tồi đi? Hắc, anh đây nửa mù chữ cũng có thể nghĩ ra thành ngữ quả thực chính là kì tích đi!"
Tĩnh Tri nháy mắt mấy cái, nước mắt cuối cùng chậm rãi trượt xuống...
Nước mắt Tĩnh Tri cuối cùng cuồn cuộn mà rơi, trong cổ họng mơ hồ phát ra khàn khàn nức nở, cả người ngửa mặt nằm trên ghế sô pha, tóc dài tán loạn, trên áo cưới có một chút máu tươi, vai và trước ngực đều là vết hôn đỏ ửng...
Mạnh Thiệu Hiên tim như bị dao cắt, cơ hồ đứng không vững, nắm tay run rẩy nắm chặt, môi đã một chút co rúm, mắt như là tiêm vào ớt nóng hổi, hỏa thiêu đau như nhau, tuyến lệ trướng khó nhịn, từng bước một đi về phía trước...
"Bà xã, đừng sợ, anh tới, không có việc gì..." Thanh âm của hắn đều ở đây run run, con ngươi chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tĩnh Tri, hắn đi hai bước, dưới chân lại bị kìm hãm, nước mắt lại đột nhiên tuôn ra, hắn lảo đảo mấy bước, thanh âm giống như bị xé rách, mang theo uất ức cùng đau đớn: "Bà xã..."
"Tam Đệ, hôn lễ hôm nay, chỉ sợ là không thể tiếp tục."
Trong con ngươi Mạnh Thiệu Đình mang theo ý cười, ở trước mặt Thiệu Hiên lạnh lùng nói.
"Con mẹ nó anh cút cho tôi..." Mạnh Thiệu Hiên đầu như muốn nứt ra, hắn giơ quyền hướng về phía Thiệu Đình đánh, Mạnh Thiệu Đình lại dễ dàng tránh thoát, hắn xích cười, nghe ngoài cửa đã thấy ầm ĩ tiếng bước chân, lại càng phát ra tiếu ý nói: "Tam đệ, em vì người phụ nữ này khiến cha tức giận lâm trọng bệnh nhập viện, quả nhiên ngay cả tình phụ tử cũng không muốn..."
Mạnh THiệu Đình thấy hắn tức giận toàn thân phát run, tiếu ý càng sâu, lại liếc nhìn thủ hạ An Thành đã dẫn người tiến vào, hắn hơi vung tay lên, nặng nề phân phó: "Tam thiếu gia hôm nay người không được khỏe, sợ là hôn lễ cần phải để sau, mang Tam thiếu về nghỉ ngơi."
"Là, Nhị thiếu..."An Thành con ngươi đảo quanh gian phòng, tâm trạng đã rõ ràng hơn phân nửa, cũng không dám nhiều lời, ý bảo thủ hạ mấy người qua giữ Thiệu Hiên.
"Mạnh Thiệu Đình, anh còn có phải là người hay không? Anh tại sao có thể như vậy đối với Tĩnh Tri? Cô ấy rốt cuộc sai cái gì,mà anh không chịu buông tha cho cô ấy?"
Mạnh Thiệu Hiên liều mạng giãy giụa, lại chống không lại năm sáu người đứng đó, hắn bị kéo ra ngoài cửa, Mạnh Thiệu Đình không nhanh không chậm hút một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, nghiêng đầu đi: "ĐemTam thiếu ra ngoài."
"Mạnh Thiệu Đình, anh dựa vào cái gì mà khi dễ Tĩnh Tri? Anh dựa vào cái gì mà không buông tha cho cô ấy? Năm năm trước anh làm hại cô ấy tan cửa nát nhà, năm năm sau ngươi còn đối với cô ấy không bằng cầm thú, Mạnh Thiệu Đình, lòng của anh rốt cuộc được làm bằng cái gì? Không, anh rốt cuộc có lương tâm hay không? Chúng tôi phải kết hôn..."
"Anh vẫn chưa hại cô ấy tan cửa nát nhà, Thiệu Hiên, em ở nói gì sai."
Mạnh Thiệu ĐÌnh không tự kìm hãm được xoay người lại, hắn cũng không phải là lần đầu tiên nghe được lời này, tâm trạng không khỏi lại nghi ngờ.
"CHuyện cho tới bây giờ, anh còn ngụy biện." Mạnh Thiệu Hiên thở gấp cười, hắn tránh không thoát, mắt thấy cô ngay trước mặt mà không thể đem cô ôm vào ngực an ủi, trong lòng đau đớn khó diễn tả bằng lời...
"Năm năm trước Tĩnh Tri mang thai, anh lại cố ý muốn ly hôn, cha cô ấy biết được chân tướng đi Mạnh gia tìm anh để nói cho anh biết sự tình, thế nhưng bị một đôi cha mẹ tốt của anh hung hăng nhục nhã một phen, trên đường trở về liền chết vì tức giận quá, cái này chẳng lẽ không liên quan gì đến anh? Tri Tri mở mắt trừng trừng nhìn cha mình tắt thở, chịu không nổi đả kích mà đẻ non, lại một mạng, chẳng lẽ còn không liên quan gì đến anh?"