Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 160 : Gần gặp mặt
Ngày đăng: 14:24 19/04/20
Tại một phòng trọ nhỏ, trên ghế sô pha màu nhàn nhạt có một người đang ngồi, trên trán hắn cuốn vài vòng băng gạc màu trắng, đôi mắt hơi híp, có chút tản mạn nhìn về phía ti vi đang mở.
Trên ti vi đang chiếu một bộ phim về chiến tranh, căn phòng nhỏ nhỏ có mấy phần náo nhiệt, nhưng người xem ti vi này ánh mắt từ đầu đến cuối đều ngưng trệ, nếu tỉ mỉ nhìn là có thể nhận ra mấy phần khác thường, ánh mắt của hắn tựa hồ như không nhìn thấy.
Tiếng ầm ầm của bom đạn vẫn vang lên, nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn rõ ràng nghe được tiếng mở cửa, hắn rất nhanh quay mặt ra, con ngươi yên tĩnh nhìn về phía cửa phòng.
Lô Địch đẩy cửa tiến vào, vừa lúc đón nhận ánh mắt hắn không có tiêu điểm, cô có chút mệt mỏi trên mặt, nhịn không được liền mềm nhẹ mỉm cười, đổi giầy rồi khóa cửa, đi tới trước mặt hắn, ngồi trên sô pha đơn đối diện hắn, cầm một quả táo bắt đầu gọt vỏ.
"Tiểu Địch, Ngụy Hai có tin tức gì không"
Mạnh Thiệu Hiên có chút cấp bách mở miệng, sau khi được Lô Địch cứu, hắn liền bảo Lô Địch lập tức liên lạc với Ngụy Hai, Ngụy Hai này tam giáo cửu lưu không gì không biết, tin tức hắc bạch đối với hắn là chuyện hết sức dễ dàng, mặc dù Mạnh Thiệu Đình sớm đã có chuẩn bị, nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, không có tiền mua không được tin tức.
Vì thế, mặc dù trì hoãn một thời gian, nhưng Mạnh Thiệu Hiên cũng tin, Ngụy Hai nhất định sẽ thăm dò được tin tức của Tĩnh Tri.
Lô Địch cầm dao gọt hoa quả hơi dừng, lông mi thật dài che khuất đáy mắt giãy giụa, cô cố tình trì hoãn không nói cho Thiệu Hiên thông tin Ngụy Hai đã tìm được tin tức của Phó Tĩnh Tri, bởi vì, nếu như không nói, cô còn có thể cùng với hắn ở chung một nhà thêm một thời gian nữa, mặc dù chỉ là nhìn hắn, nấu cơm cho hắn, gọt hoa quả, hoặc là cùng nhau yên tĩnh ngồi trên sô pha, thình thoảng nói mấy câu, trong lòng Lô Địch đều cảm thấy hạnh phúc.
Thế nhưng, cô biết rõ trong lòng hắn yêu sâu sắc một người phụ nữ, dù cho không có, cô cũng tự hiểu lấy, cô là một kĩ nữ, chỉ có thể đứng xa xa nhìn hắn, vĩnh viễn không thể đến bên cạnh hắn, cô cũng sẽ không làm cho mình tới gần, cô rất bẩn, mà hắn, trong lòng cô như một ngọn núi tuyết hoàn mĩ, cô làm sao cam nguyện làm bẩn hắn?
Lô Địch tiếp tục chuyên tâm gọt trái cây, nhẹ nhàng nói: "Ngụy Hai đã tìm hiểu được một chút."
Một tiếng rầm vang lên, Lô ĐỊch giật mình ngẩng đầu, dao gọt trái cây trượt xuống, cắt trúng ngón tay cô, máu tuôn ra, cô hoảng vội đưa ngón tay vào miệng mút, lại thấy Mạnh Thiệu Hiên kích động đứng lên, lại đem một mâm trái cây trước mặt mình đều hất đổ...
Ngồi đọc sách lâu cô cảm giác thân thể muốn rời ra từng mảnh.
Ánh sáng ngoài cửa sổ có phần dư ôn, Tĩnh Tri nhìn màu sắc xanh biếc ngoài cửa sổ, cảm giác giống như khi còn nhỏ ở Tĩnh vườn.
Lúc cô chưa lấy chồng, cũng giống như thế này, cả ngày ở trong phòng đọc nhỏ đọc sách, chơi cờ, ngủ, đánh đàn, mặc dù thỉnh thoảng vẫn phải nhìn sắc mặt bác gái, Tĩnh Tâm Tĩnh Nghi để lựa, nhưng cũng vẫn là tiêu dao vô cùng.
Mà bây giờ, Tĩnh TRi cúi đầu, trong lúc trầm tư không tự chủ được bắt đầu cắn đầu ngón tay, sau khi cô theo Thiệu Hiên cùng một chỗ, liền bắt đầu sửa đổi tật xấu của chính mình, mặc dù đã không giống như lúc đầu lúc nào cũng ăn nói khép nép, thần hồn nát thần tính, động một chút là bất an cắn móng tay, thể nhưng thỉnh thoảng thời gian thất thần, cô cũng đem móng tay của mình cắn vô cùng thê thảm.
Cô tra ở trên mạng, người thích cắn móng tay, thích ăn kẹo ngọt, thích cuộn mình thành tư thế như trẻ nhỏ, trời sinh thiếu cảm giác an toàn.
Cô lại rất không khéo, ba cái đó đều chiếm hết.
Lúc nghe được tiếng bước chân, Tĩnh Tri cũng không có bị kinh động, cô nhớ hắn nói tối nay muốn cô cùng tham gia tiệc tối, vì thế hắn cũng nên trở về đón cô.
"Đang nhìn cái gì?" Hắn vô cùng thân thiết đè vai cô, đem cằm đặt trên đỉnh đầu cô nhẹ giọng hỏi.
"Anh xem..."Tĩnh Tri lần này không đẩy hắn ra, trái lại vươn tay chỉ một chỗ ngoài cửa sổ cho hắn, tiếng nói trầm thấp mềm nhẹ: "Từ nơi này nhìn ra, cùng với Tĩnh vườn nhà tôi, cực kì giống."
Hắn hơi một hồi, bàn tay trượt xuống ôm eo nhỏ nhắn của cô, muốn cô tựa vào trước ngực mình, vừa ồ một tiếng rồi hỏi: "Là nhớ nhà sao?"