Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 165 : Yêu biệt ly 2
Ngày đăng: 14:24 19/04/20
Mạnh Thiệu ĐÌnh một bước tiến lên, giơ tay kéo tay Tĩnh Tri, làn váy thật dài của cô tựa như sương mù tung bay, lập tức cô liền bị kéo ra từ trong lòng Mạnh Thiệu Hiên...
"Tri Tri..." Mạnh Thiệu Hiên ở trong không khí lạnh lẽo lục lọi lung tung, hắn bắt được tay của cô, lập tức chăm chú kéo: "Buông cô ấy ra, anh buông cô ấy ra! Mạnh Thiệu Đình, anh quá đê tiện, quá vô sỉ!"
Mạnh Thiệu Hiên mặt có chút vặn vẹo dữ tợn, tay hắn và tay cô như vậy kéo chặt cùng một chỗ, như là cả đời đều không buông ra.
Mạnh Thiệu ĐÌnh thấy thế, không khỏi một giọng mỉa mai cười lạnh, lại hung hăng nắm cổ tay Tĩnh Tri kéo mạnh, lập tức, hai cánh tay Tĩnh Tri liền căng ra, đặc biệt khi bị Mạnh Thiệu Đình dùng sức lôi, hõm vai cô như muốn gãy rời ra, trong miệng cô phát ra tiếng kêu đau đớn, lập tức, lại cảm giác được bàn tay kéo của Mạnh Thiệu Hiên hơi buông...
Tĩnh Tri trong lòng bỗng nhiên nảy lên nỗi sợ hãi lớn, cô trở tay nắm chặt tay hắn, như vậy chặt như vậy kéo.
Hắn sợ cô đau, vì thế muốn buông tay ra, thế nhưng cô lại không muốn buông.
Mạnh Thiệu Đình thấy hai tay nắm chặt nhau, nhẫn kim cương tình lữ sáng lóa, hắn chỉ cảm thấy như tim cũng như đang bị đâm trúng, hắn oán hận cắn răng, cơ hồ xuất thêm bảy phần khí lực, lại lôi về phía sau một bước.
Mạnh Thiệu Hiên cảm giác được sức kéo, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, đưa ngón tay một chút lôi ra, Tĩnh Tri nước mắt rơi như mưa, năm ngón tay mảnh khảnh bóp ra tiếng, hắn nhẫn đau đớn rút khỏi bàn tay cô, sau đó một đường đau đớn kéo ra thật dài một đường vòng cung, đến cuối cùng, trong tay không còn,lại là một vật lành lạnh rơi vào lòng bàn tay cô...
Mạnh Thiệu ĐÌnh kéo Tĩnh Tri, bởi vì quán tính, hai người lui về sau mấy bước, đến vách tường mới dừng lại, dưới ánh sáng mờ nhạt, liền nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên đứng ở nơi đó, giống như bụi cây vắng vẻ ban đêm lặng lẽ nở hoa.
Tĩnh Tri tim như bị dao cắt, bàn tay nắm chặt, nắm lấy chiếc nhẫn kim cương hắn đã tháo ra, cô liền như vậy nhìn hắn, mà hắn cũng nhìn không thấy mắt cô nhìn.
Không có một câu nói, không có một thanh âm,không khí vắng vẻ như một phòng trống không người.
Tất cả bi thương cùng không muốn đều ở khóe mắt chân mày hiện lên rõ ràng.
Đương nhiên sau đó tất cả truyền thông đều chọn cách buông tha rời khỏi.
Có một chiếc xe không thu hút lắm chạy gấp từ nhà cũ Mạnh gia tới bệnh viện nổi danh thành phố A.
Mạnh Thiệu ĐÌnh ngồi ở sau xe, gương mặt âm trầm cơ hồ tích nổi trên mặt nước, tin tức bệnh viện truyền đến, làm cho hắn tức giận vô cùng, vừa rồi ở nhà cũ Mạnh gia, ngay trước mặt cha mẹ cùng Mạn Quân, hắn không khống chế được lật bàn.
Ngày đó Thiệu Hiên đi rồi, cô trượt ngã xuống trong ngực của hắn, hắn muốn tự đưa cô đi bệnh viện, nhưng lại không có cách nào quên được màn ly biệt của cô cùng Thiệu Hiên, còn có lúc hai người ôm nhau, cô rõ ràng nói ra khỏi miệng một câu kia.
Cô nói hắn là một người đàn ông buồn nôn, cô muốn vội vàng dời khỏi hắn người đàn ông buồn nôn này để cùng Thiệu Hiên cao chạy xa bay.
Đã như vậy, hắn đối với cô thế nào nhân nhượng được, thế nào sủng ái, thế nào đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, thế nào liền cùng Mạn QUân không để ý, lại không khiến cô nổi dậy một chút rung động, hắn tội gì còn muốn bị coi thường?
Đem cô ném cho An Thành, sau đó vừa lúc Mạn Quân đến tìm hắn, hắn thực sự biết hôm nay làm cho Mạn Quân mất hết mặt mũi, không đành lòng, liền cùng cô đi ra ngoài xã giao, cuối cùng lái xe đưa Mạn Quân về nhà cũ Mạnh gia, sau đó liền trực tiếp tìm chuyện này, đi công tác thành phố C.
Đi tròn một tuần, vừa mới trở về nửa ngày, liền truyền đến tin tức cô mang thai.
Hắn buồn cười hưng phấn vừa toát ra một chút manh mối, nhưng lại bị một câu nói tiếp theo của An Thành phá vỡ.
******Đi
Không muốn đứa bé này