Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 189 : Yên lặng chịu đựng
Ngày đăng: 14:24 19/04/20
Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm giác mình trở nên ngây ngốc, anh không biết làm sao để ngẩng đầu lên, cũng không biết mình làm sao đối mặt với ánh mắt dò xét và nghi ngờ đánh giá kia, thậm chí anh không biết sao mình có thể run rẩy nhẹ nhàng mở miệng:
"Không phải cô ấy, tôi dám đảm bảo với các ngài, không phải Phó Tĩnh Tri làm."
Ánh mắt anh rất dọa người, mặt lại trắng như tờ giấy, anh liếc mắt nhìn sắc mặt ám trầm của Mạnh Chấn Tông, lại nhìn vẻ mặt lóe lên của mọi người, nói từng câu từng chữ: "Tôi sẽ tra rõ chuyện này, cho mọi người một cái công đạo."
"Thiệu Đình, chuyện đã đến nước này, con còn muốn che chở cho cô ta sao? Lần này chúng ta tổn thất lớn như vậy, nếu như không phải Thiệu Tiệm bàn thành một mối làm ăn, cho chúng ta cơ hội thở dốc, lần này Mạnh thị chúng ta ắt gặp phải tổn thất nặng! Tuy nói như thế, nhưng tổn thất lần này cũng khó có thể tính ra, chúng ta vì lần cạnh tranh này, đã đầu tư vào bao nhiêu nhân lực, vật lực, tài lực? Thiệu Đình con tới tính đi, con tới nói câu công đạo, hậu quả như thế, ai tới gánh?"
Mạnh Chấn Tông chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận, vừa tức vừa đau, ông luôn luôn coi trọng đứa nhỏ này, nhưng hiện tại xem ra, nó thực sự bị người phụ nữ kia làm mê mẩn tâm hồn rồi!
"Ba, con đã nói không phải cô ấy, không có chứng cứ chứng minh là cô ấy, từ đầu chí cuối, Tĩnh Tri chưa bao giờ tiến vào thư phòng của con, vì thế không có khả năng nhìn thấy giá thầu thấp nhất! Con sẽ đi điều tra, tiếp tục tra rõ chuyện này, con sẽ cho mọi người một cái công đạo, con sẽ cho mọi người một kết quả hài lòng!"
Trong đầu Mạnh Thiệu Đình loạn thành một đoàn, anh nói xong câu đó, bỗng nhiên đẩy người trước mặt ra, đi nhanh ra ngoài...
Tay vừa chạm tay vịn cánh cửa, chợt nghe một giọng nói già nua nhưng tràn đầy trung khí: "Lão nhị, cháu đứng lại."
Mạnh Thiệu Đình dừng bước, chậm rãi xoay người lại, thấy một ông lão bên cạnh cha đang chậm rãi đứng lên. Anh không dám chậm trễ, đi nhanh hai bước qua đỡ lấy ông, rất cung kính nói: "Bác cả, bác có lời gì, chỉ cần phân phó Thiệu Đình."
"Chú sớm ngày giao công ty của chú cho lão nhị, giống như anh thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn(3), bảo đảm một năm thôi là chú liền cải lão hài đồng, sinh long hoạt hổ..."
Mạnh Chấn Nghiệp thao thao bất tuyệt, Mạnh Chấn Tông dở khóc dở cười bị ông nhét lên xe, thời gian không thể ít hơn một ngày để ông biểu diễn những thứ ly kỳ cổ quái kia!
"Giao cho lão nhị? Hiện tại cả đầu nó đều là người phụ nữ kia, đâu còn để người cha là em đây và nhà họ Mạnh vào mắt?"
Mạnh Chấn Tông đóng sầm cửa xe, gương mặt tức giận.
"Hắc, lúc còn trẻ không phải chú cũng như vậy sao? Nói lão nhị làm gì? Còn không phải là giống chú, theo phụ nữ đến không cứu vãn được?"
"Đại ca... anh cũng không nói giúp em. Đổi là một người phụ nữ khác, em sẽ không nói hai lời, nhưng người phụ nữ kia..."
"Không phải là có thù oán với nhà chúng ta sao? Nếu như lão nhị thật sự có bản lĩnh, liền có thể chinh phục cô nhóc kia, thật biến người hai nhà thành người một nhà, thù hận gì đó không phải đều có thể xóa bỏ sao?"
"Em không nói với anh, anh vẫn nói tiếp đồ cổ của anh đi." Mạnh Chấn Tông thở dài, suy nghĩ lộn xộn một lúc lâu, vẫn than thở thật dài một tiếng. Mặc kệ thế nào, tuy con đường này là Thiệu Đình cố chấp tự mình chọn lựa, nhưng người làm cha như ông cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn nó đi vào vách đá!