Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 195 : Anh không muốn kết hôn (2)
Ngày đăng: 14:25 19/04/20
Editor : May
Anh đứng dậy từ trong chăn, xoay mặt qua nhìn cô: "Tôi cũng muốn hỏi em, vì sao đột nhiên nói đi Phượng Hoàng vào thứ tư tuần sau, không phải em không muốn tôi kết hôn chứ?"
Tĩnh Tri ngẩn ra, chỉ cảm thấy bí mật giấu dưới đáy lòng sắp bị anh vạch trần, cô cắn môi một cái, tròng mắt xinh đẹp trong suốt mở to nhìn anh chằm chằm: "Chính là không muốn, thế nào?"
Anh nhìn cô hồi lâu, thấy ảnh ngược trong con ngươi cô rõ ràng hiện ra khuôn mặt của anh, ánh mắt anh dần dần cong lên: "Đáp án của tôi cũng là như thế, chỉ là không muốn kết hôn, thế nào?"
"Nhưng anh đã đáp ứng muốn kết hôn với Thẩm Mạn Quân!"
"Đúng không? Tôi đã đáp ứng?"
Anh trầm tư suy nghĩ, hồi lâu sau nhàn nhạt nói: "À, tôi quên tôi đã nói như vậy rồi."
"Anh thật là có thể khiến người ta tức chết tươi."
Tĩnh Tri nhìn dáng vẻ của anh, có chút hữu khí vô lực.
"Tôi không chọc tức em." Bỗng nhiên anh không đầu không đuôi nói một câu, Tĩnh Tri sửng sốt, đáy lòng dần dần lại tuôn lên ôn nhu nói không nên lời, vẻ mặt nói chuyện lúc này của anh cực kỳ giống -- Thiệu Hiên.
Trong lòng Tĩnh Tri có quỷ, có chút ngượng ngùng thấp giọng ho khan một tiếng, quay đầu đi. Cô chợt thấy một dải cầu vồng ở nơi chân trời xa xa, mà mưa đã tạnh, chỉ là sau khi ánh mặt trời bao bọc tầng mây ướt, giống như muốn phá tan tầng mây, đám mây dày nặng như được gắn một viền vàng quanh co khúc khuỷu.
"Đi thôi." Anh cười, đưa tay xuyên qua hai cánh tay cô, ôm vào trong lòng. Tĩnh Tri lo lắng bụng, luống cuống tay chân ôm lấy cổ của anh, bờ môi anh chậm rãi cong lên một nụ cười thản nhiên, lại cũng không nói thêm gì, chỉ là ôm cô chặt hơn, đi qua chỗ nước chảy trên cây cầu nhỏ kia.
Lúc đi lên tới chỗ cao nhất của cầu hình vòm, phong cảnh trấn nhỏ đã thu hết vào đáy mắt, xa xa nhìn thấy thuyền nhỏ giữa sông như là cá không ngừng qua lại, chạy rất nhanh. Sau cơn mưa, gió êm dịu thổi tới mùi bùn đất tươi mát dễ ngửi, hô hấp của anh dần dần có chút ồ ồ, nhưng anh chưa từng buông cô ra, mà cô coi như cũng quên mất mở miệng.
Anh ôm cô đi một đường xuống cầu đá, nước rất nhanh liền biến mất, bọn họ đứng ở dưới mái che một chỗ bán tạp nhỏ ven đường, chờ xe tới đón.
Tấm nhựa trên đầu chứa rất nhiều nước, đều rơi xuống giữa mái che, gần như đụng đến đỉnh đầu của bọn họ. Tĩnh Tri thường ngẩng đầu nhìn chỗ đó, càng nhìn càng cảm thấy có chút sợ hãi, tấm nhựa kia thoạt nhìn như sắp không chịu được, cô rất sợ nước này tưới xuống đầu, xối cô ướt sũng liền rất xui xẻo rồi!
Mạnh Thiệu Đình nhìn nét mặt của cô đã cảm thấy buồn cười. Anh đưa tay kéo cô qua, bàn tay dán sát vào đỉnh đầu của cô: "Không phải là gan của em rất lớn sao?"
Tĩnh Tri rụt rụt cổ, "Cái đó có quan hệ gì với gan lớn hay nhỏ chứ?"
Anh cười không nói, đứng sóng vai với cô ở dưới mái che đơn sơ, địa phương ở trước mặt không tới nửa mét, nước chảy từ trên mái che xuống thành một màn mưa.
Anh cầm tay cô, nhìn trấn nhỏ xa xôi tắc nghẽn trên kia, người đi đường không khỏi chậm rì rì, vẻ mặt an tường. Từng quán nhỏ bên đường chống lên, bán đủ loại đồ chơi nhỏ đủ màu sắc hình dạng, phần lớn đều là bán cho du khách, có cắt giấy mang hơi thở dân tộc, có kẹp tóc đồ trang sức nhỏ, thậm chí còn có dây chuyền, lắc tay đá được chế tác thành hình khổng tước xanh biếc. Từ xa nhìn lại, lấp lánh rất là đẹp mắt.