Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 201 : Hôn lễ, thay đổi thời gian (2)

Ngày đăng: 14:25 19/04/20


Mạn Quân chỉ cảm thấy trong lòng như muốn nổ tung, ngón tay thon dài của cô không ngừng run rẩy ôm chặt bó hoa cô dâu, sau đó đưa tay cho anh, anh rất nhanh nắm tay của cô, cảm giác hạnh phúc đang dâng trào trong lòng của Mạn Quân, cô xoay mặt nhìn anh, nhưng anh chưa từng nhìn về phía của cô, cô cũng chả thèm quan tâm, chỉ là trong lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi, Mạn Quân cúi đầu, chiếc nhẫn kim cương vô cùng sáng chói, đáy mắt cô dần dần nổi lên ý cười, cả gan chủ động nắm lấy tay anh



Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, rút tay ra, Mạn Quân vẫn là nắm chặt hơn, cô cúi đầu đi về phía trước, không thèm nhìn vẻ mặt của anh, cứ như vậy cố chấp nắm lấy tay của anh. Đến cuối cùng, anh cũng không cự tuyệt nữa, Mạn Quân nở nụ cười, tay cô dần dần đưa lên,vòng vào cánh tay của anh, hai người cùng nhau sánh bước, đi ra ngoài.



Đi đến cuối hành lang, nhìn thấy những bậc cầu thang được trang trí đầy những đóa hoa hồng trắng. Từ nơi này đi thẳng đến lễ đường, khi đến cửa, Mạn Quân và Mạnh Thiệu Đình dừng lại, cô hít một hơi thật sâu, quay mặt nhìn anh.



Anh phóng tầm mắt đi rất xa nhưng không xác định rõ mục tiêu, nhưng cô lại không nhìn ra được trong ánh mắt của anh lại đầy vẻ âm u, thậm chí khóe môi của anh còn mang theo một ý cười cứ như rằng anh đang rất vui.



« Thiệu Đình «



Mạn Quân khẽ gọi tên anh. Mạnh Thiều Đình quay sang nhìn cô, mặc dù đáy mắt của anh đang nổi đầy sóng gió. nhưng vẫn trầm giọng hỏi : « Chuyện gì ? «



« Nếu hôm nay, từ nơi này anh giúp em đi xuống, tiến thẳng đến lễ đường, anh không thể từ chối em, từ này về sau, em là vợ của anh ».



Lời của cô, có chút nằm ngoài dự liệu của anh. Một lúc sau, Mạnh Thiệu Đình vẫn không lên tiếng, trầm mặc hồi lâu, anh đứng trước mặt Mạn Quân, chậm rãi nói : » Anh đống ý với em, đương nhiên, anh sẽ xem cô là vợ của anh»



« Anh hiểu ý của em» Mạn Quân buông tay anh ra, cô cười mỉm, nụ cười vừa đơn thuần lại vừa mang theo sự ngây ngô đáng yêu của cô gái trưởng thành, cô có tâm sự, cũng sẽ u buồn, cũng như lúc này, khi cô đang mặc trên người chiếc áo cô dâu hết mực duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh anh, nghiêm túc nói với anh, xin anh đối xử với cô như vợ của mình.



Mạn Quân chưa bao giờ nghĩ rằng ý nghĩ đó trong mắt của anh là ngây thơ, ngu ngốc, hồ đồ đến cỡ nào. Anh không quen với thái độ nói chuyện nghiêm túc của cô, bởi vì cho tới ngày hôm nay, anh vẫn xem cô đơn thuần chỉ là một cô nhóc. Thậm chí, tới giờ phút này, đối với cô, anh có một chút nghi ky và căm ghét. Ân tượng xấu của cô ở trong anh vẫn không thay đổi.
Anh luôn là như vậy, lúc nào cũng nắm quyền chủ động trong tay, giống như vừa rồi, rõ ràng phải là anh khó xử, cuối cùng lại đẩy cô vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.



Mạnh Thiệu Đình chỉ mất khoảng 30 giây để đi xuống lầu, Mạn Quân cũng tiếp bước theo sau, anh xoay người lại nhìn cô. Vẻ ngoài như đang cầm tay chăm sóc chu đáo, nhiệt tình, nhìn thấy đôi mắt cô ửng đỏ, anh thậm chí còn cười nhạt giải thích với mọi người xung quanh: “ Mạn Quân luyến tiếc không muốn rời xa ba mẹ, khóc nhè thôi”



Mạn Quân giận dữ liếc anh một cái: “ Thiệu Đình, em đâu có khóc nhè,…”



“ Mạn Quân, sao con lại khóc? hôm nay là ngày vui của con, phải thật vui vẻ mới đúng chứ. Ba mẹ đâu phải ở nơi xa xôi quá, nếu con muốn về thăm, chỉ cần ngồi xe một lát là về đến, không phải sao?” – bà Thẩm đúng lúc nói, mọi người xung quanh đều cười phụ họa, đứng lên. Mạnh Thiệu Đình cầm tay Mạn Quân, bước trên thảm đỏ, hôn lễ sẽ bắt đầu rồi. Không khí chung quanh dần trở nên im lặng, không khí tràn ngập mùi vị của sâm banh cùng hoa hồng như hòa quyện vào mùi vị của sự hạnh phúc. Khắp nơi trên sân cỏ đều là hoa hồng trắng và những quả bong bóng màu hồng nhạt, những ly sâm banh được chồng lên nhau thành hình kim tự tháp, phản xạ ánh mặt trời càng trở nên chói mắt. Tất cả đều rất hoàn mỹ.



Bài hát quen thuộc mừng hôn lễ vang lên, Mạn Quân kéo tay Mạnh Thiệu Đường đi đến lễ đường, nơi có vị mục sư làm chứng cho hôn lễ của họ, làm chứng cho giây phút anh và cô trở thành vợ chồng, nói lên lời thề nguyền sẽ chung thủy và ở cạnh nhau suốt đời suốt kiếp.



Nhưng cả anh và cô đều hiểu rất rõ, chỉ là người ngoài nhìn vào nghĩ rằng họ đang rất hạnh phúc. Chỉ là trong lòng cả anh và cô đều biết rõ, cả cuộc đời này, lời tuyên thệ kia sẽ chẳng bao giờ được thực hiện.



Ít nhất là anh sẽ không, anh sẽ không bao giờ cho cô sự chung thủy, không bao giờ.



“ Anh có nguyện ý lấy cô gái này? Sẽ Yêu cô, chung thủy với cô, bất kể cô có nghèo khó, bệnh tật hay ốm đau, từ bây giờ cho tới khi chết không?



Giọng mục sư vang lên vừa trang trọng vừa nghiêm túc. Trong giáo đường hết sức yên tĩnh, không khí tràn ngập sự trang nghiêm, Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về đôi vợ chồng trẻ. Mạnh thái thái có chút khẩn trương, trong khi đó Mạnh Thiệu Tiệm lại vô cùng ung dung, hai chân của ông bắt chéo, một tay để trên đầu gối, khóe miệng lại khẽ nhếch lên. Chỉ là nếu nhìn kỹ trong đáy mắt của ông lóe lên tia u tối, nhưng lại được che giấu rất kỹ trước vẻ ngoài điềm đạm kia.