Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 208 : Được, tôi buông tay, tôi thành toàn hai người
Ngày đăng: 14:25 19/04/20
Editor: May
"Sao anh còn chưa đi?" Tĩnh Tri vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình vẫn đang đứng ở ngoài cửa. Cô nhíu mày, sắc mặt liền ảm đạm xuống, cô lạnh nhạt liếc anh một cái, quay mặt trực tiếp đi xuống lầu.
Thái độ của cô khiến vui sướng mời vừa dâng lên của anh lập tức biến mất vô tung vô ảnh, Mạnh Thiệu Đình cố nén không hài lòng trong lòng, đi tới trước mặt cô, giữ cô lại: "Sắc mặt em không tốt lắm, không nên xuống lầu, tôi nói Bình Bình lấy cháo cho em." ba xa anh chi thuong em
Tĩnh Tri đẩy tay anh ra, cũng không xuống lầu nữa, mà là xoay người đi tới phòng ngủ; "Nhị thiếu, anh đi đi."
"Tĩnh Tri, tôi biết em giận tôi..."
Tĩnh Tri bỗng nhiên quay mặt lại, cô vẫn mang theo nụ cười nhìn anh, nhưng nụ cười này lại lạnh đến xương: "Ai nói tôi tức giận với anh?"
"Tĩnh Tri... tôi, tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa..."
"Đừng nói nữa." Tĩnh Tri mở miệng cắt ngang, cô xoay người không hề nhìn anh, nhưng khó dập tắt lửa giận trong lòng, "Mạnh Thiệu Đình, anh có biết hay không, bộ dạng này của anh làm cho tôi cảm thấy anh thực sự rất ngu xuẩn, rất ngây thơ, rất buồn cười."
Hai tay Tĩnh Tri nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới nhô lên, cô không muốn chọc giận anh, không muốn lại phát sinh chuyện gì nữa. Nhưng hôm nay phát sinh chuyện đó, khiến cô thật sự khó có thể nuốt xuống cục tức này. Nếu cô quả thật gánh chịu hư danh đó, thật sự là tình nhân của anh, bị chửi mắng cũng không sao. Nhưng cô không phải, cô hoàn toàn không muốn ở bên cạnh anh, là anh cứng rắn giam cầm cô ở trong này, cô cũng không làm gì, dựa vào cái gì cô lại bị người ta chỉ vào mũi mắng?
Anh nghe những lời này của cô, sắc mặt lập tức trắng bệch, anh nói không ra lời, chỉ nhìn cô chằm chằm. Đáy mắt anh như là lộ một tầng sương lạnh, ánh mắt của anh cũng như là trăng
lạnh tháng mười một, mười hai. Anh nhìn cô, nhìn người phụ nữ khiến anh biến thành người điên.
Từng câu từng chữ của cô nói cho anh biết, tim của cô cho người khác, anh đừng mơ lấy được.
"Phó Tĩnh Tri, tôi cũng muốn hỏi em một câu. Nếu như tôi nói, nếu như tôi thừa nhận với em, tôi không từ thủ đoạn giữ lấy em, đê tiện chia rẽ em và lão tam, chỉ là bởi vì tôi thích em, muốn một lần nữa ở cùng một chỗ với em, em có tin hay không?"
Anh thong thả mở miệng, từng câu từng chữ đều giống như là cố sức suy nghĩ hồi lâu.
"Dựa vào cái gì anh nói thích liền có thể chia rẽ vợ chồng nhà người ta? Mạnh Thiệu Đình, anh làm như vậy có khác gì với ác bá bại hoại đâu? Huống chi, anh có từng hỏi qua tôi có nguyện ý tiếp nhận tình yêu của anh, có nguyện ý ở cùng một chỗ với anh một lần nữa không?"
Anh không nói, chỉ là đáy mắt đen băng lãnh càng phát ra ngưng trọng thâm trầm. Anh nhìn cô, giống như là muốn khắc cô thật sâu vào trong đáy lòng. Anh nhìn cô, rồi khẽ cười, "Được, tôi hiểu rồi."
Nụ cười của anh càng ngày càng sâu, dần dần tràn ngập đến đáy mắt. Anh tiện tay lau máu trên trán, máu tươi trên trán dần dần nhiều hơn, anh cảm thấy hai mắt của mình có chút đau nhói. Thời gian ở cùng một chỗ với cô, giống như lừa mình dối người ở trong mộng, mà bây giờ cũng nên tỉnh rồi.