Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 228 :

Ngày đăng: 14:25 19/04/20


Editor : May



Tĩnh Tri nhíu mi, cô có chút không tình nguyện. Nghĩ đến cô học hành nhiều năm như vậy, kết quả là đi làm việc ở siêu thị. Đến công việc tốt hơn một chút cũng không tìm được, điều này thực làm cô có chút đả kích.



Đương nhiên trước đây không phải cô chưa từng làm những công việc khổ cực hơn, nhưng khi đó vì thanh danh của cô vấn đề, không có đơn vị nghiêm chỉnh nào nguyện ý muốn cô, nên cô mới làm. Thế nhưng bây giờ, muốn cô tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng chỉ bởi vì có con mà đến công việc cũng không tìm được sao?



Chị Tần thấy bộ dáng rất không tình nguyện của cô, vẫn nói thêm: "Mấy lần trước em nói, người ta nghe xong em có đứa nhỏ liền không mướn em. Vậy lúc nộp đơn, em dứt khoát nói mình độc thân. Dù sao bánh bao nhỏ có bảo mẫu trông chừng, em cũng không có phiền phức, vậy không được sao?"



Tĩnh Tri khẽ nhíu mày, tròng mắt trong suốt như nước lộ ra mấy phần nghi hoặc: "Vậy không phải là lừa dối người ta sao?"



Chị Tần liền đá lông nheo: "Hắc! Đây sao lại coi là lừa dối được. Em không nhìn thử đi, đầu năm nay cưới lén lưu hành nhiều như vậy? Bà già lạc hậu như chị đây cũng biết, em không biết ư?"



Tĩnh Tri vẫn trầm ngâm, lại nghĩ đến bánh bao trắng trẻo mập mạp của cô, nếu như đói gầy, không phải sẽ thành bánh nướng ư? Trong đầu cô biến ảo bộ dáng bánh bao biến thành bánh nướng ngốc, chân mày nhíu chặt hơn.



Ba ngày sau, Tĩnh Tri nộp đơn thành công, vào một công ty ngoại thương quy mô không nhỏ làm phiên dịch. Thử việc một tháng, nhưng chỉ sau một tuần đã thành công chuyển thành chính thức. Vì tiếng Anh, tiếng Pháp của cô cũng không tệ, tiền lương tháng thứ nhất liền đạt tới tám ngàn đồng. Mặc dù không được gọi là thu nhập cao ở thành phố này, nhưng ít ra cũng dư dả nuôi sống ba người.



Tâm tình Tĩnh Tri vui vẻ, phấn khích và đầy sức sống giống như người vừa lên làm trụ cột, tràn đầy tinh thần. Tuy là mỗi ngày bận rộn không ngừng, nhưng cũng may người tràn đầy hăng hái nên tinh thần rất tốt, khí sắc cũng tốt, hai gò má cũng mượt mà thêm mấy phần, càng trở nên trong veo như nước.



***********************************************************
Tĩnh Tri thấy ánh sáng đáy mắt cô ta bắn ra bốn phía, trên gương mặt lại dần dần ửng đỏ, trong lòng liền hiểu rõ ràng. Đây cũng là nợ hoa đào do người nào đó trêu chọc ra nha, nhưng cô chỉ giả ngu cầm tách uống trà, vẫn không nâng đầu lên.



Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không khó chút nào. Nhưng trà luôn luôn có lúc phải uống hết, Tĩnh Tri cảm giác mình không thể vẫn cầm một cái tách không đi.



Cô ngượng ngùng đặt cái tách xuống, lại phát hiện hình như thủ trưởng và Mạnh Thiệu Đình đã nói chuyện xong, mà hai người kia đều đang cười híp mắt nhìn mình.



Cô sửng sốt, theo bản năng sờ mặt mình, không phải là lá trà dính lên mặt chứ?



Mạnh Thiệu Đình nửa tựa ở trên sô pha, anh mặc rất ít, chỉ một cái áo sơ mi màu đen, cổ áo buông thả mở ba cái nút áo, mà vạt áo sơ mi lại có chút mất trật tự, nhưng lại buộc ở trong dây nịt. Tư thế ngồi như vậy, nếu như đổi thành trên người thủ trưởng của Tĩnh Tri, nhất định là ba tầng bơi lội lộ rõ ràng, nhưng thắt lưng của anh rất gầy và đầy sức lực, đường cong mạnh mẽ lưu loát, hoàn toàn không có một chút thịt dư.



Tĩnh Tri không dám ngẩng đầu, ánh mắt vẫn quanh quẩn ở phía trên đai lưng và dưới ngực của Mạnh Thiệu Đình. Nhìn nửa phút như vậy, mới đột nhiên cảm giác được có chút thất lễ, cô hoảng hốt dời ánh mắt đi. Mặt có chút đỏ, trên trán cũng toát ra một ít mồ hôi.



Tĩnh Tri cười xấu hổ, che giấu nên vén vén tóc, tim đập lại thình thich nhanh hơn.



"Hình như vị tiểu thư này rất nóng?" đọc nhanh nhất tại



Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng, vốn hai mắt anh đã giống như đầm sâu, giờ lại có thêm chút ý cười, mà môi lạnh nhạt cũng có một chút độ cong mềm mại.