Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 230 : Lấy lòng
Ngày đăng: 14:25 19/04/20
Editor: May
Sau khi trong lòng Mạnh Thiệu Đình có nhận thức này, không khỏi có chút chua xót.
Anh thu hồi ánh mắt có chút lưu luyến, bắt mình từ từ bình tĩnh trở lại. Mặc kệ thế nào, cô chưa từng có yêu cầu xa vời về sự hiện hữu của anh, cũng chưa từng có khát vọng sự tồn tại của anh. Lạnh lùng và xa cách của cô, khiến anh chỉ có thể dùng bộ dáng không sao cả của mình để ngụy trang.
Hoàn cảnh phòng ăn rất tốt, âm nhạc cũng rất êm tai, chỉ là mùi vị đồ ăn bình thường. Bốn người ngồi mặt đối mặt, lại ôm tâm tư khác nhau.
Tĩnh Tri chỉ yên tĩnh ăn, tâm tư trong lòng Tiểu Như đều đặt ở trên người Mạnh Thiệu Đình, gắp thức ăn, rót nước, lấy khăn giấy. Một loạt động tác nước chảy mây trôi nhưng lại không đột ngột, làm cho thủ trưởng Tĩnh Tri nhìn mà không khỏi bất mãn trừng mắt với Tĩnh Tri.
Nhìn thư ký người ta đi, rồi nhìn lại người bản thân mang tới, lúc trước nhìn Tĩnh Tĩnh này cũng rất thông minh nhanh nhẹn, sao vừa đến chính sự thì lại thành một khối đầu gỗ?
Tĩnh Tri chỉ vùi đầu dùng bữa, làm như không thấy ánh mắt như đao của cấp trên của mình. Dù sao cô cũng không phải thư ký chuyên nghiệp, làm không tốt cũng không nên trách móc cô quá nặng nề.
"Thoạt nhìn khẩu vị của Tĩnh Tĩnh tiểu thư rất tốt."
Mạnh Thiệu Đình thấy cô chỉ lo ăn, nhịn không được lại mở miệng nói nghẹn cô.
Chiếc đũa của Tĩnh Tri hơi dừng một chút, gắp một đũa cần tây đặt ở trong dĩa nhỏ của mình, nâng mặt lên, khẽ cười nói: "Ừ, ở đây nấu không tệ."
"Tôi gọi cho Phó tiểu thư một vài món ăn nữa nhé. Tôi thấy bộ dáng Phó tiểu thư... giống như ăn chưa đủ no, đúng không?"
Cô nói xong, nhấc chân liền đi. Một câu chưa nói ra của Tiểu Như bị nghẹn ở trong họng, gương mặt đều tím lại. Dư quang khóe mắt Tĩnh Tri nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình hình như nhìn sang phía các cô, cô cũng không để ý, trực tiếp ngồi vào xe.
Chỉ chốc lát sau thủ trưởng qua đây, mắt Tĩnh Tri nhìn thấy mặt mày thủ trưởng hớn hở, không ngờ vừa lên xe liền bắt đầu giáo huấn cô; "Tĩnh Tĩnh, sao cô lại vậy? Tại sao cô có thể bày ra thái độ như thế với Mạnh tổng? Người ta chính là khách hàng lớn của chúng ta, chẳng may Mạnh tổng mất hứng, việc buôn bán của chúng ta có thể ngâm nước nóng, lúc đó mọi người đều không có trái cây ngon để ăn đâu!"
Trong lòng Tĩnh Tri cực kỳ bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Xin lỗi Trần tổng, sau này tôi không dám như vậy nữa."
"Còn có sau này sao? Mấy ngày nữa ký hợp đồng, cô đừng tới, chẳng may đắc tội Mạnh tổng, tôi cũng không thể báo cáo kết quả công tác!"
Tĩnh Tri vừa nghe, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, lo lắng trong đáy lòng đều bị quét sạch. Cô vui vẻ không thôi gật đầu lia lịa: "Vậy thật tốt quá, tôi chính là cảm thấy vốn không thể đảm nhiệm được chức vụ thư ký này đâu."
"Coi như cô có chút ánh mắt." Tổng giám đốc Trần nhìn cô một cái, cuối cùng vì tâm tình rất tốt khi bàn thành việc làm ăn, nên cũng không nói gì thêm. Chỉ yên lặng tính toán ở trong lòng, lần này bàn thành chuyện lớn này, ông sẽ được thăng mấy cấp, tiền lương sẽ tăng thêm bao nhiêu?
Không nghĩ tới tổng giám đốc Mạnh thị này vừa trẻ tuổi lại ôn hòa như thế, sau này công ty leo lên đại thụ Mạnh thị này, vậy thì sẽ không còn gì lo lắng nữa rồi!
Tĩnh Tri ngồi ở trong xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên điện thoại di động trong túi lại vang lên. Cô vội vàng lấy ra, lại nhìn thấy tin nhắn gửi tới từ một dãy số có chút quen thuộc. Suy nghĩ đầu tiên của Tĩnh Tri, đây là Mạnh Thiệu Đình gửi tới. Cô không muốn xem, nhưng lại hiếu kỳ hôm nay người đàn ông này diễn như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Cắn răng một cái, mở tin nhắn ra.
Chỉ có vài chữ.
Em không có tức giận chứ?