Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 232 : Bạn trai

Ngày đăng: 14:25 19/04/20


Bánh bao nhỏ bị bệnh liên tục một tuần, sau đó mới xem như là bắt đầu bình phục. Tĩnh Tri cũng dứt khoát xin nghỉ một tuần, mặc dù thủ trưởng không quá cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không có làm khó cô. Chuyện đi công tác ở thành phố A không tới phiên cô, Tĩnh Tri mừng rỡ mỗi ngày ở nhà chăm sóc bánh bao nhỏ.



Thẳng đến buổi trưa hôm nay, Tĩnh Tri chuẩn bị dỗ bánh bao nhỏ ngủ trưa, liền nhận được điện thoại khẩn cấp của thủ trưởng.



"Tôi không đi, tôi xin nghỉ. Lại nói, đó vốn cũng không phải là chuyện của tôi." Tĩnh Tri nắm điện thoại, trong lòng cực kỳ bất mãn. Không cần đoán cũng biết, Mạnh Thiệu Đình lại thay đổi biện pháp ức hiếp cô, nhưng cô không muốn nhúng tay vào những chuyện này nữa. Nếu như anh thật sự bởi vì cô không đi mà không ký hợp đồng với công ty, cô chỉ có thể xem thường anh từ đáy lòng.



Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, lại giống như mơ hồ nghe được một ít âm thanh ầm ĩ. Một lát sau, ngay lúc Tĩnh Tri chuẩn bị cúp máy, giọng nói của Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên vang lên ở bên trong.



"Tĩnh Tĩnh, em làm sao vậy? Tôi nghe Trần tiên sinh nói em xin nghỉ một tuần, đã xảy ra chuyện gì sao?"



Giọng nói của anh thực sự rất êm tai, đặc biệt lúc đang nói lời quan tâm người khác, Tĩnh Tri hơi hạ mi mắt, nhẹ nhàng nắm ngón tay: "Tôi không sao, tôi chỉ là có chút không thoải mái, không muốn ngồi xe đi xa nhà..."



Mạnh Thiệu Đình nghe được giọng nói thật thấp của cô truyền đến, có chút nhỏ nhẹ, lại đặc biệt ôn nhu dễ nghe, anh không khỏi nhẹ giọng: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện bên này không cần em bận tâm."



Anh nói xong, không đợi cô mở miệng liền cúp điện thoại. Tĩnh Tri nắm di động, phát ngốc một hồi. Cô bỗng nhiên cười tự giễu một tiếng, ném sạch một chút xíu xúc động trong lòng. Dù cho anh nói chuyện ôn nhu như thế nào đi nữa, lại giả vờ thân thiết như thế nào đi nữa, cô cũng không muốn tiếp xúc gần với anh, sẽ có bất kỳ dây dưa gì với anh nữa.




Lúc xuống lầu, thỉnh thoảng chạm mặt đồng nghiệp công ty, Trương Dương ngược lại rất thoải mái. Bởi vì trong lòng Tĩnh Tri có tâm sự, có vẻ có chút không yên lòng, hình như Trương Dương nhìn ra tâm tình cô không tốt, bởi vậy cũng không dám nói nhiều với cô, chỉ là rất khách khí trưng cầu ý kiến của cô ở trên vấn đề đi nơi nào ăn cơm.



Tĩnh Tri chọn một quán ăn có ghế dài nhỏ độc lập, bầu không khí bữa ăn của hai người bọn họ cũng có chút yên tĩnh.



Trương Dương nhìn Tĩnh Tri trước mặt, trong lòng mơ hồ có chút bất an. Cô rất đặc biệt, cho tới nay cũng không ăn nói phách lối với Trương Dương như những cô gái khác trong công ty, ngược lại hết sức trầm ổn nội liễm. Anh ta vốn thích cô gái thanh tú văn tĩnh, lúc nhìn thấy cô liền có cảm tình với cô, sau khi ở chung mấy lần, càng cảm thấy tính tình rất phù hợp với nhau. Anh ta muốn nghiêm túc theo đuổi cô, tìm một cơ hội thích hợp nói cô làm bạn gái của anh ta, nhưng cho tới nay Tĩnh Tri ôn hòa nhưng lại xa cách rõ ràng, làm cho anh ta có chút mất mác nói không nên lời.



"Tĩnh Tĩnh, cô có tâm sự gì sao?"



Trương Dương vẫn không kháng cự được, mở miệng trước.



Tĩnh Tri khẽ nhấp một ngụm nước chanh, mi tâm hơi nhíu lại. Từ trước đến nay cô rất mềm lòng, không giỏi cự tuyệt người khác. Thế nhưng lần này, cô nhất định phải nói rõ ràng với Trương Dương, cô sẽ không tiếp nhận anh ta.



"Trương Dương, hôm nay tôi có vài lời nói với anh, hi vọng sau khi anh nghe, không nên giận tôi. Tôi...tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên giống như bây giờ, làm bạn bè bình thường thôi, như vậy cũng rất tốt đúng không?"