Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 259 : Đánh mất một chiếc lược (2)
Ngày đăng: 14:25 19/04/20
Mạn Quân chưa bao giờ nói chuyện với anh như vậy, tuy trong lòng cô có khiếp đảm, nhưng nhiều hơn lại là quyết tuyệt được ăn cả ngã về không. Cô cũng chỉ có thể nắm lấy những thứ này, nếu như buông tay, vậy cô phải sống nửa cuộc đời còn lại như thế nào?
"Cô cho là cô nói cô sẽ không buông tay, tôi sẽ thật không có biện pháp nào ư? Thẩm Mạn Quân, cô hãy nghe cho kỹ, nếu như cô không muốn quá mất mặt, nếu như cô muốn giữ lại một chút mặt mũi của nhà họ Thẩm, liền ngoan ngoãn buông tha. Nếu như cô muốn chuyện này vỡ lở ra, tôi cũng không sợ nói rõ cho cô biết, cô không có phần thắng. Tôi dám nói như vậy, tất nhiên là có một nhược điểm cực lớn ở trong tay tôi..."
Thấy khuôn mặt cô hiện lên vẻ không tin, anh ngược lại cười thoải mái, lén liếc nhìn cô ta một cái mới thản nhiên nói: "Lão gia và nhà họ Thẩm đã dám tính toán tôi, sao tôi lại không biết giấu mình đi? Thẩm Mạn Quân... Đừng trách tôi không có nhắc nhở cô, đến lúc đó vỡ lở ra, vứt bỏ chỉ là mặt mũi của nhà họ Thẩm."
Anh nói xong, không hề nhìn cô, xoay người liền đi ra ngoài.
Cô đã nói ra như vậy, một chút áy náy của anh với cô cũng không còn sót lại chút gì. Cô đã chứa tư tâm lớn như vậy, chỉ là lợi dụng tôi thành toàn vinh quang của cô, sao tôi có thể mặc cô sắp xếp?
"Mạnh Thiệu Đình! Anh cũng đừng trách tôi vạch mặt, anh là người đã có vợ, lại thông đồng với em dâu của mình ở bên ngoài! Nói ra, xem ai đẹp mặt!"
Khi anh đi tới cạnh cửa, Mạn Quân bỗng nhiên không khống chế được nắm gối ném tới, không có phong độ gào lên...
Mạnh Thiệu Đình dễ dàng lắc mình tránh thoát, ý cười trên mặt đã biến mất sạch sẽ.
Một đôi mắt hẹp dài màu đen và lợi hại của anh ẩn chứa đầy vẻ lạnh như băng, giống như là nhiễm ánh sáng lạnh sắc bén, làm cho lời nói còn chưa thoát khỏi miệng của Thẩm Mạn Quân lại phải cường ngạnh nuốt trở vào.
Vào lúc xe gần đến đường cao tốc, trong lòng anh lại thay đổi suy nghĩ, cô nói không muốn gặp anh, anh bôn ba chạy đến, chưa chắc cô sẽ cho anh nhìn thấy sắc mặt tốt, tội gì lại nhấc lên thêm một trận gió sương vào quan hệ vốn đã không ổn định của bọn họ.
Anh có chút hứng thú rã rời vòng xe lại, suy nghĩ hồi lâu lại lái xe lên đường về phía biệt thự ở ngoại ô phía tây.
Lúc tới đó, hoàng hôn đã ngã về tây, trời hoàng hôn, hoàn cảnh ở biệt thự ngoại ô phía tây không tính quá tốt, sân vườn cũng không lớn, nhưng lúc này nhìn ở trong mắt của anh, lại có phong tình khác.
Dọc theo đường vào nhà, Mạnh Thiệu Đình trực tiếp theo thói quen đi đến phòng ngủ của cô. Anh ngồi ở trên giường một hồi lâu, chợt nhớ tới cái gì, đi tới phòng ngủ sát vách của anh. Khi đó Tĩnh Tri mang thai, thường xuyên đuổi anh tới phòng khác.
Anh mở một két sắt bình thường, lộ ra một cái hộp hơi lớn, Mạnh Thiệu Đình lấy hộp đó ra, mở ra liền nhìn thấy trên trăm cây lược gỗ đào nằm yên tĩnh ở trong đó.
Anh chán nản cười một tiếng, trực tiếp ngồi ở trên sàn nhà, đưa tay lướt qua mấy chiếc lược một phen. Bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, bỗng nhiên lại cảm thấy lòng chua xót.
Lật qua lật lại nhìn một lần lại một lần, ngón tay đột nhiên dừng lại, Mạnh Thiệu Đình chợt giật mình. Không đúng, con số không đúng, lược là anh tự mua hằng ngày, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ ràng có bao nhiêu chiếc. Anh tặng bao
nhiêu, cô liền ném bấy nhiêu, mà những chiếc cô ném, anh đều len lén lượm trở về, mà bây giờ lại thiếu một chiếc, chẳng lẽ...