Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 266 : Là tôi bị coi thường(2)
Ngày đăng: 14:26 19/04/20
Vào lúc anh mở áo ngực cô ra, bỗng nhiên lại ngừng tay. Anh chậm rãi buông cô ra, như là động tác quay chậm thường xuyên nhìn thấy ở trong phim ảnh.
Lại có một nhân viên phục vụ vội vã bưng rượu đi qua, dường như cô hơi run lên một cái, cánh tay tựa hồ muốn nâng lên, nhưng vẫn dừng lại.
Anh lui về phía sau một bước, giống như thoáng cái đã già đi mười tuổi. Anh nhìn xuống cô từ trên cao, cô mở to mắt, đáy mắt lại chỉ có mê man. Cô không có nước mắt, cũng không cười.
Cô chỉ đứng ngây người, thậm chí áo sơ mi của cô bị anh mở ra vài nút cài, lộ ra viền áo ngực, cô cũng không có giơ tay lên che lại chút nào.
Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên hút ngược một hơi khí lạnh, anh cảm thấy mắt có chút đau. Anh nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, ngón tay bắt đầu lung tung tìm thuốc, mà đầu ngón tay lại run run.
Trong lòng anh rất loạn, lại có một suy nghĩ rất rõ ràng hiện lên trong đầu. Tiềm thức của anh liều mạng áp chế suy nghĩ kia, nhưng càng ngày càng rõ ràng. Cô đang bài xích anh, chẳng những là lòng của cô đang bài xích anh, thân thể của cô cũng bài xích anh.
Anh mất ba lần mới đốt thuốc được, anh tựa ở trên tường buồn bực hút hai hơi, lúc này anh mới cảm giác mình dễ chịu một chút.
Cho tới bây giờ chỉ có anh không muốn, hôm nay rốt cuộc đã bị trừng phạt rồi. Mạnh Thiệu Đình, cả đời anh vô tình và lạm tình, cuối cùng anh cũng gặp báo ứng.
Cô vẫn đứng bất động ở nơi đó, cho anh nhìn một bên mặt lạnh nhạt.
Anh bóp tắt thuốc, tiện tay ném đầu mẩu thuốc lá vào thùng rác bên cạnh, lại ném rơi vào trên vách tường, bắn ngược một chút, rơi vào trên thảm. Tro thuốc lá rơi ra, rơi vào trên thảm trắng tinh.
Anh đi tới trước mặt cô, nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của cô. Anh cười tự giễu, ở trong lòng hung hăng mắng một câu "Con mẹ nó"!
Anh đi tới trước mặt cô, nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của cô. Anh cười tự giễu, ở trong lòng hung hăng mắng một câu "Con mẹ nó"!
Anh vươn tay, đưa về phía trước ngực của cô. Cô theo bản năng run lên một chút, muốn né tránh, nhưng lại không có động. Cô chỉ là chậm rãi cúi đầu, sau đó như là con rối, chết lặng phát ra giọng nói nho nhỏ: "Đừng ở chỗ này."
Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười của anh rất trầm thấp, rất kiềm chế, nghe mà làm cho người ta cảm thấy khó chịu hơn cả khó, chính là một loại tiếng cười khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhân viên phục vụ đi tới có chút sợ hãi nhìn bọn họ, tăng nhanh bước chân.
Tĩnh Tri cũng trố mắt nhìn anh, nhìn anh cười ra nước mắt, rồi nhìn anh ngừng cười.
Cô xem anh trở thành một người cướp đoạt không chuyện ác nào không làm, cô biết anh không thể ra sức cướp đoạt, cho nên cô liền dùng chết lặng nhu nhược tiếp nhận khiến anh nhục nhã.
Mà cô chưa bao giờ từng nghĩ qua, nếu như Phó Tĩnh Tri thực sự không muốn để Mạnh Thiệu Đình đụng chạm, Mạnh Thiệu Đình có thể ngừng tay vì cô không?
Đúng, trong lòng của cô, anh luôn luôn là một người thối nát, không có một chút chỗ tốt.
Mạnh Thiệu Đình có chút không nhịn được, anh luôn luôn kiêu ngạo, không thể tiếp thu chính mình bị cô chối bỏ một lần lại một lần.
Anh đưa tay giữ cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên cao. Anh bày ra nụ cười dữ tợn và tà ác, đáy mắt màu đen sâu như vậy, nhưng đều tràn đầy lạnh lùng.
Anh cười càng xán lạn, ánh sáng lạnh trong con ngươi lại càng bức người.
Tĩnh Tri bắt đầu nhịn không được run rẩy, hai chân cô như nhũn ra, cô đứng không yên.
"Tôi đã một lần lại một lần gánh chịu hư danh này. Phó Tĩnh Tri, em nói tôi có nên dứt khoát đừng ủy khuất chính mình, liền con mẹ nó muốn em không?"
Anh lưu manh vỗ mặt của cô, mà màu da của cô liền càng trắng hơn mấy phần, một đôi mắt trắng đen rõ ràng trực tiếp chiếu vào trong tim của anh.
Mạnh Thiệu Đình liền biết mình xong rồi, anh thua, anh nhận.
Anh muốn đùa giỡn tàn nhẫn, nhưng không đùa giỡn được.
Chỉ cần cô dùng ánh mắt như thế nhìn anh, chỉ cần cô toát ra một chút nhu nhược, anh liền hận không thể móc tim của anh ra cho cô nhìn một chút.
"Tôi con mẹ nó bị coi thường, tôi bị coi thường!"
Anh cười một tiếng, bộ dáng rất không sao cả lắc lắc đầu, sau đó anh liền buông cô ra. Nhưng vào lúc Tĩnh Tri bị anh buông ra liền bắt đầu nhẹ nhàng ngã xuống đất, ánh mắt anh rùng mình, lần nữa ôm cô, trực tiếp đặt cô ở trên tường.
Hô hấp cô dồn dập, càng trợn to mắt nhìn anh. Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy đôi tay cô gắt gao nắm chặt, các đốt ngón tay đều tái xanh.
Anh cảm thấy hàm răng có chút chua xót, mà huyệt thái dương bắt đầu ẩn ẩn đau.
Nhìn như là anh đang khi dễ cô, nhưng thật ra là cô đang hành hạ anh.
Vì vậy anh cúi đầu, mặt mày bình tĩnh. Mà ngón tay thon dài vẫn còn rơi ở trước ngực của cô, lại tỉ mỉ cài lại từng nút áo tán loạn của cô. Thậm chí nút ở cổ cũng bị anh nhẹ nhàng cài lại, sau đó anh nửa cúi xuống, phủi thẳng từng chỗ nếp nhăn trên áo cô. Đến cuối cùng, anh quì xuống, cúi đầu thật thấp, kéo lại vạt áo cuốn lên của cô, từng chút một, anh cứ tự nhiên lặp lại động tác này.