Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 287 : Khi nào hiểu được là thật tâm?

Ngày đăng: 14:26 19/04/20


Bánh bao nhỏ say mê bánh trứng của một bà lão ở ngoài tiểu khu, mỗi ngày đều lấy tiền của mẹ, hết sức tập trung xếp hàng mua bánh, quả cầu nho nhỏ mập mạp đứng giữa đội hình người lớn, cực kì vui vẻ, mà bé lớn lên lại đáng yêu, mọi người đều đến đùa giỡn với bé, mà tâm tư của bánh bao nhỏ tập trung hết trên bánh trứng, có người ôm bé hôn bé liền nhíu mi giống như đại nhân, đùa mọi người vui vẻ, dần dần, việc bánh bao nhỏ mua bánh bị người ta vây xem là chuyện mỗi ngày đều phải diễn ra, bà lão bán bánh kia cũng buôn bán tốt, cười đến miệng ở bên tai...



Thế nhưng Mạnh tiểu thiếu gia của chúng ta lại có mới nới cũ vô cùng, bất quá một tháng, liền đem bánh trứng gà quăng ở sau ót, lại mê thịt cua, cứ thế mãi, bánh bao nhỏ là cứu tính trong mộng của nhiều lái buôn, bé tới chỗ nào, tài nguyên liền cuồn cuộn tại đó... Đó là một đứa trẻ hiền lành tài vật!



Tất cả phiền muộn của Tĩnh Tri đều tan biến hết, chỉ kiêu ngạo nhìn con mình, nhỏ nhưng lại có mị lực như vậy, trưởng thành còn phải hỏi? Tiểu cô nương không nên xếp thành một hàng dai theo đuổi bánh bao nhỏ..



Trong đầu tự xuất hiện một cái bánh bao tròn vo ở phía trước, mà phía sau một đống phụ nữ tối tăm rối loạn đến truy sát, Tĩnh Tri run lên một cái, nhìn con trai, đã cảm thấy bé không thể đi xuống được, khống chế muốn ăn để được giảm cân.



Kết quả là, từ nay về sau không được ăn thịt cua, đồ ăn vặt giảm đi một nữa, một buổi tối mùa hè đẹp đẽ mẹ kế Phó Tĩnh Tri độc ác chỉ cho con trai một trái dưa chuột, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ oán giận, tự mình trang điểm đi đến cuộc hẹn.



Mãi cho đến trước tiệm cà phê kia, khoé miệng Tĩnh Tri nhếch lên, cô nghĩ đến con trai liền không nhịn được muốn cười, trong mắt đầy vui vẻ.



Nhưng sau khi xuống xe, tâm tình liền nặng nề.



Sau đó, lúc đẩy cửa tiệm cà phê ra, hậm hực của cô bỗng nhiên biến mất hết, cô nhìn Tống Cảnh, chính xác nói, cô thấy được một cây thông noel.



Mùa hè ở thành phố C không phải rất nóng, Tĩnh Tri chỉ tuỳ ý mặc áo sơ mi trắng, vén tóc dài lên, tóc mái để như cũ, chia ba bảy, bất quá xuống dưới là một cái quần jean trắng, xắn lên hai lớp ở mắt cá chân, dưới chân là đôi giày La Mã, vóc dáng của cô không cao, nhưng tốt hơn bao nhiêu lần, làn da trắng, tóc dài như mực, cô vừa đi vào quán cà phê, liền thu được nhiều ánh mắt kinh diễm.




cô, anh ấy rất yêu cô, chỉ là cuối cùng... Nói chúng, hiện tại anh ấy rất nhớ cô, rất nhớ đứa nhỏ của hai người, nếu không phải bởi vì tôi đã mang thai, hẳn anh ấy sẽ mang con của cô đến bên cạnh...”



“Đó là con của tôi, cùng anh ta không có quan hệ gì, ai cũng đừng nghĩ mang bé đi!” Bỗng nhiên Tĩnh Tri nổi giận, cô từ từ đứng lên, liếc mắt lạnh lùng nhìn Tống Cảnh: “Nếu Tống tiểu thư tìm tôi để ra oai hoặc khoe khang, căn bản không cần, một mình tôi, cũng có thể nuôi dưỡng tốt, cô không cần lo lắng, trong lúc đó tôi và Thiệu Hiên ngoại trừ đứa bé này, những cái khác, Tống tiểu thư đã mang thai, vậy không nên chạy khắp nơi như vậy, an tâm ở nhà dưỡng thai mới là chính, còn có, đã có đứa bé, tôi khuyên cô một câu, vẫn không nên tô son vẽ phấn như vậy, không tốt cho đứa bé.”



Tĩnh Tri nói xong, mở túi của mình, lấy tiền, để trên bàn, cũng không thèm nhìn Tống Cảnh một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.



Bị cô nói Tống Cảnh xấu hổ không thôi, đáy lòng sợ hãi lời của mình bị lật tẩy, nhưng lại ghen ghét Thiệu Hiên nhớ mãi không quên cô ta, còn với nàng không có một chút tình yêu!



“Phó Tĩnh Tri!”



Tống Cảnh nhịn không được lên tiếng, Tĩnh Tri dừng bước, xoay người lại bình tĩnh nhìn cô: “Tống tiểu thưu còn có điều gì muốn nói thì nói một lần cho xong đi.”



“Cô đã nói vậy, liền nhớ kĩ lời nói của cô, đừng tưởng rằng cô có con thì cô và anh ấy còn có thể, tôi và Thiệu Hiên sẽ lập tức kết hôn, Phó Tĩnh Tri, tốt nhất cô đừng nên vọng tưởng!”



“Cô không phải tôi, làm sao biết trong lòng tôi muốn gì? Tống tiểu thư, cô sắp kết hôn, còn không yên lòng sao?”