Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 289 : Thật không thèm để ý đến sao! (2)
Ngày đăng: 14:26 19/04/20
"Tĩnh Tri."
Vào lúc cô xoay người, hắn cũng đứng lên, gọi tên của cô, "Lại nói chúng ta quen biết đã sáu, bảy năm, hôm nay cô có thể nể mặt để tôi mời cô uống ly cà phê được không?"
Bước chân Tĩnh Tri dừng lại, hơi trầm xuống. Cô xoay người lại, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái. Chuyện cũ trước kia giống như hình ảnh phim vĩnh viễn sẽ không biến mất, một hình lại một hình hiện lên ở trong đầu cô.
Hắn đã từng làm những chuyện kia với cô, thiết kế những thủ đoạn với cô, Phó Tĩnh Tri cô còn chưa có quên, cô cũng không phải một đồ ngốc.
"Tôi nghĩ, không cần đâu." Tĩnh Tri hơi nhướng mày, nhìn người đàn ông đứng đối diện kia, hé ra khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ gì, mà đôi mắt kia lại luôn luôn làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, mặc dù yên lặng như hồ sâu, nhưng ngẫu nhiên sẽ nổi lên một chút gợn sóng, luôn luôn không thể thiếu được ánh sáng tính toán.
"Sao lại không cần chứ, tôi cảm thấy hai người chúng ta nên có rất nhiều lời muốn nói chứ?"
Mạnh Thiệu Tiệm mỉm cười, nụ cười này ngược lại có hai phần giống Thiệu Hiên, Tĩnh Tri đột nhiên nhìn thấy nụ cười như vậy, trái tim nhịn không được xông lên một trận đau khổ. Người đàn ông đó luôn miệng nói cả đời đều là của cô, cuối cùng cũng rời đi.
Chỉ là đáng thương con của bọn họ, lại không cách nào nhìn thấy cha của mình .
"Xin lỗi Mạnh tiên sinh, tôi phải đi làm, gặp sau."
Tự lúc nhỏ, vì cha mẹ cưng Thiệu Đình, hắn có nhiều oán hận, nhưng không có biện pháp, thân là cha mẹ, sẽ luôn luôn thiên vị con trai nhỏ một chút. Sau này khi người phụ nữ tên là Lê Lê đó tới trong nhà, hắn phát hiện cha luôn luôn nghiêm túc độc đoán nhưng lại ngoan ngoãn phục tùng, nói gì nghe nấy với người phụ nữ đó. Khi đó tuổi của hắn còn nhỏ, một lòng chỉ muốn đòi niềm vui từ cha, Thiệu Đình không cho Lê Lê nhìn thấy sắc mặt tốt, mấy lần chọc giận cha, mà hành vi của hắn thì ngược lại, cố ý thân thiết với Lê Lê, quả nhiên mấy ngày đó cha đối với hắn đặc biệt thiên vị. Nhưng tiệc vui chóng tàn, không bao lâu sau, Lê
Lê sinh Thiệu Hiên, khó sinh mà chết, hắn liền mất chỗ dựa này, mà mẹ vốn không thích hắn thì càng chán ghét hắn hơn, còn tất cả tâm tư của cha đều dốc lòng lên người con trai nhỏ vừa sinh ra mà mắt đã mù kia, gần như quên mất sự tồn tại của hắn.
Sống trong kẽ hợp như vậy vài năm, nếu như Mạnh Thiệu Tiệm hắn còn tồn tại tâm ảo tưởng cha mẹ sẽ giao Mạnh thị cho hắn, hắn liền thật sự chính là một đồ ngốc!
Đừng nhìn phong quang hiện tại của hắn, cũng chỉ là làm áo cưới (1) cho người khác, một khi chân Thiệu Đình chuyển biến tốt đẹp, chính là lúc hắn bị đuổi ra khỏi nhà. Đến lúc đó sẽ đuổi hắn tới một chi nhánh công ty ở quốc gia nhỏ xa xôi nào đó, tránh Thiệu Đình lại lo lắng về sau, hắn không quyền không thế, xa tận cuối chân trời, có thể gây ra sóng lớn gì?
Sau khi cha ở công ty tuyên bố hắn tạm thay chức chủ tịch, cố ý nghiêm túc tiến hành một phen nói chuyện với hắn. Những lời đó, hắn đều khắc sâu từng câu từng chữ, đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy đau lòng nói không nên lời.
Nhưng mấy năm nay, có khi nào hắn chưa từng thất vọng ba lần bảy lượt? Mặc dù biết rõ suy nghĩ của cha, nhưng lúc nghe được rõ ràng từ chính miệng ông ta, hắn vẫn cảm thấy khổ sở. Sau khi khổ sở, ẩn nhẫn oán giận liền hóa thành gai không rút ra khỏi đáy lòng được, gai kia đâm vào trên ngực hắn hơn mười năm, chung quy có một ngày sẽ hóa thành lưỡi dao sắc bén đem những người hắn từng chướng mắt, từng người từng người hóa thành oan hồn.
Nếu hắn đã biết bây giờ là một trận cuối cùng, dù cho trong lòng có không cam lòng hơn nữa, hắn cũng phải làm.
Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, mỗi ngày hắn đều phải nói những lời ở trong lòng hơn mười lần. Hắn không giống Thiệu Đình và Thiệu Hiên, vì một người phụ nữ che mất dã tâm, dù hắn chỗ quan tâm hay yêu thích, hắn cũng muốn ép ra lợi ích cuối cùng trên người của cô mới bằng lòng dừng tay.