Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 343 : Muốn buông tay lại khó như vậy (2)

Ngày đăng: 14:27 19/04/20


"Đây hoàn toàn không giống!" Trên mặt bà Mạnh có chút tức giận, nhưng vẫn già mồm át lẽ phải.



"Sao lại không giống?" Mạnh Thiệu Đình cười lạnh: "Đúng, đúng là có chỗ không giống. Nhà họ Thẩm tài đại khí thô, nhà họ Phó sa sút chán nản. Nếu nói không giống, chỉ có những thứ này là không giống thôi! Buồn cười cho nhà họ Mạnh chúng ta luôn luôn tự xưng là có vài phần thực lực, cũng phải luân lạc tới mức để con mình cưới vợ có tiền có thế làm chỗ dựa vững chắc!"



"Con đây là đang nói cái gì? Mẹ cũng là suy nghĩ cho con, con không hiểu khổ tâm của mẹ cũng không sao cả, thế nhưng bây giờ Mạn Quân mang thai là sự thật, con vẫn nên cho chúng ta một câu trả lời hợp lý!"



"Được, không phải con đã nói rồi sao, hiện tại liền bắt đầu hành động, lập tức đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện. Trong bụng này đang mang thai cháu đích tôn, không thể qua loa được! Mạn Quân, cô nói xem?"



Mạnh Thiệu Đình nói với giọng cực kỳ mỉa mai, mà anh cười như không cười, giống như thấy rõ tất cả, ánh mắt như là mèo vờn chuột làm cho Mạn Quân cực kỳ sợ hãi. Hai ngày này, chuyện mang thai như là một ngọn núi lớn gắt gao đè nặng cô ta, mọi chuyện mẹ chồng đều nghe theo cô ta, cẩn thận trăm điều. Ngay cả cha chồng cũng coi trọng cô ta hơn, địa vị trong nhà của cô ta như nước lên thì thuyền lên. Nhưng tất cả đều là bởi vì trong bụng của cô ta có cháu đích tôn! Cô ta dùng đứa bé để đi lên? Mặc dù mẹ nói đến lúc sinh có rất nhiều biện pháp, nhưng cô ta không cách nào quên được, ban đêm càng không thể nhắm mắt lại. Mạnh Thiệu Đình là nhân vật như thế nào, anh dễ bị lừa như vậy sao?



Mỗi ngày nghe được đều là mang thai, an thai, phải cẩn thận, phải chú ý, cô ta thật sự sắp bị ép điên!



Lúc nào cũng bị ánh mắt vui mừng của mẹ chồng nhìn chằm chằm, còn phải hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận của cha mẹ chồng. Trong nhà một ngày uống



thuốc bổ mấy lần, cô ta thật sự sắp bị chăm sóc như công chúa! Dù lúc này cô ta nói muốn bầu trời, mặt trời, sợ rằng mẹ chồng cũng chỉ biết cười híp mắt đáp ứng.




"Mẹ, xin lỗi, con lừa mẹ."



"Con nói cái gì? Mạn Quân, con nói bậy bạ gì đó?" Bà Mạnh quá sợ hãi, đưa tay kéo cánh tay Mạn Quân, thần sắc lại nghi hoặc lo sợ nói không nên lời: "Mạn Quân, con đừng nghĩ bậy. Thiệu Đình cũng là suy nghĩ cho con mới có thể muốn dẫn con đi bệnh viện kiểm tra, con đừng nghĩ bậy mà?"



"Mẹ, con không có mang thai, con lừa mẹ, con thật sự bị bệnh bao tử, nên mấy ngày nay mới có thể nôn mửa. Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng nói như thế, là con muốn bác sĩ sửa lại tờ xét nghiệm. Con chỉ là muốn làm cho Thiệu Đình quay về, muốn dùng đứa nhỏ trói buộc anh ấy."



Mạn Quân có chút vô lực mở miệng, nét mặt lại dần dần trấn định. Cô ta nói chuyện này ra, liền cảm thấy tảng đá lớn đặt trong ngực lập tức biến mất, thở một hơi dài nhẹ nhõm, toàn thân thật sự nhẹ nhõm nói không nên lời.



"Thẩm Mạn Quân! Cô... tại sao cô có thể làm ra chuyện như vậy?" Bà Mạnh lập tức giận dữ, giơ tay lên vung một bạt tai. Bà bị chọc tức đến thở gấp, sắc mặt trắng bệch: "Thường ngày tôi và cha chồng cô đối xử với cô như thế nào? Hả? Chúng tôi đối xử với cô như con gái ruột thịt, cô chính là báo đáp nhà họ Mạnh chúng tôi như vậy sao? Tại sao cô muốn giả vờ mang thai? Nếu hôm nay không vạch trần chuyện này, cô chuẩn bị đi nơi nào tạo ra một cháu đích tôn cho nhà họ Mạnh chúng tôi?"



Mạn Quân bị một bạt tai của bà đánh đến lảo đảo, ngã về phía Mạnh Thiệu Đình. Mạnh Thiệu Đình lại chán ghét nhanh chóng tránh ra, anh không có nhìn cô ta nữa, chỉ xoay người đi về phía Tĩnh Tri, cũng không quay đầu lại: "Mẹ cũng thấy đấy, chuyện đã như vậy, mẹ mang Mạn Quân trở về đi, con còn đang bận việc."



"Mạnh Thiệu Đình!" Mạn Quân bỗng nhiên hô to một tiếng, trong giọng nói lại mang theo mấy phần thê lương.