Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 356 :

Ngày đăng: 14:27 19/04/20


Nghe được tiếng cười của thằng bé như là tiếng trời, cả người của anh giống như người sắp chết chìm đột nhiên bắt được một khối gỗ nhẹ nhàng trôi tới, tất cả bộ phận toàn thân tựa hồ cũng tràn ngập vui sướng, mỗi một tấc da thịt đều giống như là tràn đầy thoải mái, thoải mái đến mức anh chỉ muốn vui vẻ cười ra tiếng...



Mà trong khuôn mặt kia hàm chứa vẻ ôn nhu, dần dần như là nước biển xanh thẳm xinh đẹp của California: "Phi Đồng, sao con có thể gọi điện thoại cho cha được?"



Tiếng cười của Phi Đồng dần dần mất đi, trong loa truyền đến âm thanh lôi kéo, tâm Thiệu Hiên căng thẳng, nhịn không được liền nhăn lông mày dài lại, nhưng bên kia cũng đã truyền đến giọng nói quen thuộc: "Lão tam, chú có khỏe không?"



Mạnh Thiệu Hiên hơi giật mình. Hồi lâu sau, bờ môi anh mới hiện lên một nụ cười nhạt thản nhiên, ở chỗ sâu trong đáy mắt lại có mỉa mai trào phúng nhàn nhạt: "Là anh sao, anh cả."



"Mấy ngày nay khí trời California rất tốt, thân thể của chú cũng tốt chứ?"



"Phiền anh phí tâm, tôi rất tốt, ăn được, cũng ngủ được."



"Vậy là tốt rồi. Mấy ngày nữa, anh liền phái người đi đón chú trở về." Mạnh Thiệu Tiệm không nhanh không chậm nói, như là đang tùy tiện nói với anh ngày mai đi ra ăn một bữa cơm.



Nhưng Mạnh Thiệu Hiên nghe được, lại như là trái bom nặng ký đột nhiên quăng vào trong lòng của anh, nổ tung khiến anh không trở tay kịp.



"Làm sao vậy? Không nói lời nào..."



"Về nước?" Giọng nói của anh có chút ám ách, giọng hỏi mang theo nghi hoặc lo sợ không dám tin tưởng. Đây giống như là giấc mộng đẹp mỗi ngày đều mơ thấy trong thời gian dài, bỗng nhiên biến thành hiện thực, ngược lại giống như không thể tin được.
"Về nước?" Giọng nói của anh có chút ám ách, giọng hỏi mang theo nghi hoặc lo sợ không dám tin tưởng. Đây giống như là giấc mộng đẹp mỗi ngày đều mơ thấy trong thời gian dài, bỗng nhiên biến thành hiện thực, ngược lại giống như không thể tin được.



"Đúng vậy, cha bị bệnh, rất nhớ chú, muốn chú trở về thăm ông ấy. Thuận tiện... Ừ, anh và cha nghĩ dù sao chú và Phi Đồng cũng là cha con ruột, không gặp nhiều năm như vậy, có chút không hợp tình hợp lý, vì thế đã nghĩ muốn chú trở về. Người một nhà, cũng nên nhìn thấy mặt, nên sum họp ..."



Giọng nói của Mạnh Thiệu Tiệm vẫn giấu giếm thanh sắc, vân đạm phong khinh nhưng lại điều khiển vận mệnh của người khác. Chẳng trách người người muốn làm người bề trên của mọi người, người người đều muốn làm người nắm quyền, người người đều muốn điều khiển vận mệnh của người khác, bắt chẹt uy hiếp người khác.



"Người một nhà... sum họp?" Đáy lòng Mạnh Thiệu Hiên sinh ra dây leo u tối và oán giận vô biên. Qua nhiều năm như vậy, bọn họ muốn anh sống cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, bọn họ muốn người cả nhà bọn họ trời nam đất bắc, sống chết cũng không thể gặp mặt. Nhưng hiện tại thật sự rất tốt, chỉ một câu nói hời hợt, anh liền ra khỏi địa ngục tiến vào thiên đường, có thể đoàn viên với người nhà mà mình ngày nhớ đêm mong. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì người là dao thớt tôi là thịt cá?



Mạnh Thiệu Tiệm cố ý nói như vậy, nhưng không nói một chữ tới Tĩnh Tri. Mạnh Thiệu Hiên có ý muốn hỏi, nhưng lại chẳng biết tại sao sinh ra một cỗ cảm giác khiếp sợ. Ba năm, cô không có một chút tin tức của anh, cô có hận anh hay không? Có oán anh hay không? Có còn tiếp tục chờ anh không?



Anh dựa vào cái gì mà yêu cầu cô chờ anh? Anh ở nước Mỹ không lo áo cơm, một mình cô mang theo đứa nhỏ chịu nhiều đau khổ, rơi vào trong tay Mạnh Thiệu Đình, không biết lại phải chịu đựng bao nhiêu khuất nhục, anh ta sẽ không bỏ qua cho cô, anh đều biết!



Nhiều năm trôi qua như thế, mỗi khi nghĩ đến cô có thể đã chịu khuất nhục và dằn vặt, anh liền khó ngủ cả đêm, vừa đau lòng, vừa tự trách vô biên vô hạn. Anh thân là một người đàn ông, thân là chồng của cô, thân là cha của con bọn họ, lại không thể làm gì dưới tình huống như thế, đều không làm được gì, giống như người nhu nhược núp trong vỏ rùa, vẫn chờ đợi trong vô vọng như vậy, nhưng chưa bao giờ biết nên đi tranh thủ như thế nào.



"Tôi sẽ trở lại." Nếu tôi trở lại, tất nhiên sẽ không cho bất luận kẻ nào có thể ép tôi rời đi. Đánh mất một lần, hai lần, nhưng lần này, Tĩnh Tri, anh sẽ giữ lấy em đến thiên hoang địa lão, sẽ luôn giữ lấy em.



"Được, cần làm thủ tục cho chú lần nữa, thời gian khoảng hơn một tuần, đến lúc đó anh sẽ phái người tự mình đi đón chú, anh cúp."




"Đừng, chờ một chút!" Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên mở miệng ngăn cản, đáy lòng anh giãy giụa hồi lâu, hàm răng vẫn còn cắn chặt, nhưng vẻ mặt lại tràn ngập ôn nhu: "Cô... cô ấy sao rồi? Có tốt không?"



"Cô ấy? Chú nói Phó tiểu thư à." Khóe môi Mạnh Thiệu Tiệm nâng lên, lại nổi lên một nụ cười vui vẻ; "Hẳn là trôi qua không tồi đi, lão nhị đối với cô ấy rất tốt, bọn họ ở chung không tồi."



"Anh nói cái gì?" Mạnh Thiệu Hiên nghĩ tới ngàn vạn đáp án, nghĩ tới cô sống không tốt, nghĩ tới cô chịu nhiều khổ sở, nhưng chưa bao giờ từng nghĩ đến, cô sống rất tốt, cô ở chung với Mạnh Thiệu Đình rất tốt.



Rất tốt là cái dạng gì? Bọn họ ở cùng một chỗ? Ba năm qua đều ở cùng một chỗ? Như là vợ chồng bình thường sao?



"Anh hai đã kết hôn." Anh như đang trần thuật, nhưng là có một ý tứ khác, anh ta đã kết hôn, dù Tĩnh Tri thực sự thích anh ta, cũng sẽ không tiếp tục quấn quýt với anh ta nữa.



"Lão nhị đã ly hôn với Mạn Quân vì Phó tiểu thư, thực sự là vô cùng thâm tình."



Mạnh Thiệu Tiệm nói, biếng nhác tựa vào trên ghế sô pha, ánh sáng nơi đáy mắt hắn bắn ra bốn phía, lại mang theo mấy phần không thể chờ đợi được. Trò hay sẽ diễn ra, thật đúng là làm cho người ta chờ mong.



"Anh còn bận chút chuyện, không hàn huyên với chú nữa." Hắn không đợi anh mở miệng, liền cúp điện thoại. Mạnh Thiệu Hiên nghe được bên kia truyền đến tiếng cúp điện thoại, anh sững sờ hồi lâu, mới nghĩ tới chuẩn bị gọi lại...



"Tam thiếu gia, điện thoại này chỉ có thể nghe, không thể gọi..." Tống Cảnh ở một bên thử mở miệng, có chút cẩn thận liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Hiên một cái, lại không dám tiến lên.



Động tác của anh đột ngột dừng lại, trên mặt tuấn dật và thon gầy lại có vẻ vặn vẹo. Không biết qua bao lâu, gió giống như cũng trầm mặc, tiếng sóng vẫn rất xa, ánh mặt trời như vàng chiếu vào khắp nơi, lại không che được trầm mặc và buồn bã trong phòng.



Cuối cùng vung cánh tay lên, hung hăng nện điện thoại ở trên cửa sổ. Anh cắn chặt khớp hàm, trầm mặc, vẫn trầm mặc như cũ.