Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 369 :
Ngày đăng: 14:27 19/04/20
Mẹ của anh ta là người, con trai của cô lại đáng đời vô duyên vô cớ lượn một vòng ở quỷ môn quan ư?
Cô vừa nghe trộm một câu nói rất đúng, truy cứu gốc rễ, cũng chỉ là bởi vì Phi Đồng không phải của anh ta, vì thế sinh mạng nhỏ này không quan trọng với anh ta. Những việc làm bề ngoài trong thời gian này, ai cũng có thể làm… ai cũng có thể làm rất tốt, nhưng không tới cuối cùng, không đến lúc quan trọng, ai cũng không nhìn ra được đến dưới những việc làm bề ngoài trong thời gian đó, rốt cuộc đang che giấu cái gì.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
Một tiếng nói non nớt bỗng nhiên vang lên ở sau lưng cô. Tĩnh Tri đột nhiên buông bàn tay ra, cành cây gãy rụng rơi trên mặt đất. Cô xoay người, nhìn thấy đứa bé nho nhỏ ngước mặt nhìn cô, vẻ mặt lo lắng, trong lòng liền ấm áp dễ chịu, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy nó. Nhìn thấy bụi bậm trên quần áo của thằng bé, yêu thương nhẹ nhàng giúp nó phủi sạch sẽ, lúc này mới ôm nó đứng lên: "Mẹ không có việc gì, chúng ta đi nhìn hồ bơi nhỏ của Phi Đồng đi."
Cô không đành lòng làm Phi Đồng mất hứng, chủ động đề nghị đi xem hồ bơi. Phi Đồng quả nhiên liền cao hứng, thân thể nhỏ mập mạp liều mạng giãy dụa ở trong ngực cô, không thể chờ đợi được muốn nhảy xuống kéo cô, dẫn đường cho cô. Tĩnh Tri nắm chặt cánh tay, xoay người đi về phía trước, chậm rãi đi dọc theo đường mòn quanh co, ở trong màu xanh lục, tựa hồ mỗi một khúc quanh đều có phong cảnh khác nhau.
Xe mới chạy ra khỏi tòa nhà làm việc của Hà Dĩ Kiệt, còn chưa đổi phương hướng, bỗng nhiên lại có một chiếc Ferrari màu lửa đỏ rực rỡ chói mắt loạng choạng lái tới, rồi chuyển hướng tiêu sái, chắn ngang trước xe của anh.
Mạnh Thiệu Đình vô cùng tức giận, nếu không phải anh phản ứng mau lẹ, hai xe đã đụng nhau rồi. Thấy người lái xe này lại cực kỳ kiêu ngạo, không chỉ có
không nhanh không chậm cho xe dừng ở đây, còn cực kỳ phách lối đối diện xe anh nhấn kèn mấy cái.
Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt lông mày dài, con ngươi hẹp dài và sâu thẳm đột nhiên co chặt, tay nắm tay lái siết đến có chút trắng bệch. Anh sống hơn ba mươi tuổi, chưa có ai dám ngang nhiên khiêu khích anh như vậy! Ngược lại muốn đi nhìn một chút, đây tột cùng là ai, lại không muốn sống như thế!
Mạnh Thiệu Đình cau mày lại, ý cười nơi đáy mắt lại càng châm chọc hơn: "Đối với người râu ria, từ trước đến nay tôi lựa chọn quên sạch."
"Quả nhiên vẫn là tính tình năm đó, cũng không có thay đổi chút nào." Phó Tĩnh Ngôn trầm mặc hồi lâu, lại bỗng nhiên gật gật đầu thở dài nói một câu như vậy.
Cô ta nghiêng mặt đi, tròng mắt nhìn ngoài xe. Ở nơi anh không nhìn thấy, đáy mắt có cô đơn và hốt hoảng nhàn nhạt lướt qua. Đắc ý hài lòng của cô ta, tất cả hăng hái vấn vương của cô ta, khi ở trước mặt lạnh lùng của anh, lại trở nên yếu ớt buồn cười như vậy.
"Anh còn ở cùng một chỗ với Phó Tĩnh Tri." Trong giọng nói của cô ta hình như có một chút mệt mỏi, nhưng lập tức liền cao ngạo cười lạnh một tiếng: "Nhìn không ra, thủ đoạn của chị ta lợi hại như vậy."
Mạnh Thiệu Đình không thích người khác nói Tĩnh Tri như vậy, có chút tức giận: "Phó tiểu thư, cô không có tư cách nghị luận về cô ấy ở trước mặt tôi."
"A? Cái này là bao che khuyết điểm sao?" Tĩnh Ngôn cười hoạt sắc sinh hương, cô ta quay mặt lại trêu tức nhìn anh: "Thật nhìn không ra, đây là Mạnh Thiệu Đình thủ đoạn độc ác không lưu tình vào năm đó?"
"Người sẽ thay đổi." Anh không muốn nhiều lời với cô ta, ánh mắt một mảnh băng lãnh: "Phó tiểu thư, mời cô xuống xe, tôi phải về nhà ."
"Về nhà? Tĩnh Viên sao? Thực sự là tác phẩm nổi danh, Phó Tĩnh Tri đã tu luyện phúc khí mấy đời mới có thể khiến anh làm nhiều chuyện như vậy cho chị ta?" Trong giọng nói của Tĩnh Ngôn càng nồng đậm trào phúng, mà đáy mắt lại là một mảnh thảm đạm. Cô ta cười càng ngày càng khoa trương, nhưng thoạt nhìn cả người cô ta lại càng phát ra thê lương.