Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 373 :

Ngày đăng: 14:27 19/04/20


Đúng, cô thật sự cảm nhận được. Chính là giờ phút này, cô đã có thể tự do ra khỏi lồng, nhưng cô lại chợt cảm thấy tự do này rất tẻ nhạt.



Anh không có đuổi theo, cô thậm chí len lén liếc mắt nhìn phía sau đường mòn vào lúc quẹo cua, nhưng hoàn toàn không có thân ảnh của anh. Cô đi chậm như vậy, đủ dùng thời gian gấp đôi bình thường, anh lại vẫn chưa đuổi theo.



Hoảng hốt, nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của anh, nếu như cô đi, anh sẽ không ngăn cản.



Cô có chút sợ hãi, nhưng lại không thể an lòng. Mạnh Thiệu Đình hoàn toàn sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn cô rời đi, anh sẽ không bỏ được, anh rất quan tâm cô, người khác không biết, nhưng cô là người trong cuộc, cô hiểu rõ ràng!



"Mẹ, mẹ đi thật chậm, còn chậm hơn cả con." Phi Đồng không nhịn được chu cái miệng nhỏ nhắn lên, giãy dụa xoay quanh trong ngực cô, rốt cuộc đã được đặt xuống mặt đất như ý nguyện, chân ngắn nhỏ di chuyển trong chốc lát, liền chạy tới cửa lớn. Nó vung tay bé nhỏ lên, giòn giả kêu: "Mẹ, mẹ nhanh lên một chút đi, chúng ta đi chơi..."



Tĩnh Tri đứng ngẩn người ở nơi đó, nhịn không được quay đầu lại nhìn. Dưới màn trời xanh lam, đường dài quanh co trực tiếp thông đến trong màu xanh biếc vô biên, lại hoàn toàn không có thân ảnh đuổi theo của Mạnh Thiệu Đình.



Cô nhịn không được mất mác, cường ngạnh xoay người lại, vừa muốn ôm Phi Đồng rời đi, chợt nghe phía sau vang lên tiếng bước chân. Cô vui mừng trong bụng, trên mặt đã mang theo ý cười không thể ức chế được, mà trong con ngươi đen nhánh giống như dấy lên một ngọn lửa sáng rực mê người. Cô vừa muốn xoay người, phía trước lại chậm rãi vang lên một giọng nói quen thuộc và xa lạ, tâm như là một tảng đá lớn bị rơi xuống, trong nháy mắt nhanh chóng rơi xuống đáy cốc. Cả người cô cứng đờ, tựa hồ phản ứng cũng trở nên chậm chạp, từ từ giơ mi mắt lên nhìn lại...



Dưới chân trời xa xôi, cây cối um tùm hai bên kẹp một con đường thật dài và thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời chỉ có một con đường. Lúc này mặt trời ngày mùa thu rơi xuống theo khe hở rất nhỏ kia, lộ ra vẻ có chút mơ màng cách một thế hệ.



Trên đường có lá rụng ố vàng, bày ra một tầng thật mỏng, nơi cách đó không xa đi tới một người.
Tĩnh Tri bỗng nhiên run rẩy một chút, Phi Đồng được ôm ở trong ngực tuột xuống từ thân thể cô. Thằng bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn nhìn mẹ, lại nhìn nhìn Mạnh Thiệu Hiên, trong đầu nhỏ cũng có chút hỗn loạn .



Bà xã? Hình như cha của tiểu tân bút sáp màu gọi dì Mỹ như vậy nha, có phải là nói người này chính là cha của mình không?



Đầu nhỏ lập tức xoay qua chỗ khác, hai con mắt to nhìn chằm chằm Mạnh Thiệu Hiên, tim nho nhỏ đều đập nhanh.



"Thiệu Hiên?" Giọng nói Tĩnh Tri nhỏ bé yếu ớt như muỗi, cô lắp bắp mở miệng, có chút không dám tin nhìn anh, nhưng tâm tư lại ở phía sau lưng của cô.



Sao... sao anh lại?



Cô nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn thử, nhưng lại không dám. Không biết là sợ hãi nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Thiệu Đình, hay là sợ hãi nhìn thấy anh quay đầu đi.



Mạnh Thiệu Hiên nghe được tiếng nói của cô, nhịn không được tràn ra nụ cười ánh sáng như ngọc: "Là anh, bà xã, anh đã trở về! Anh đến dẫn em về nhà, dẫn em và Phi Đồng về nhà." Anh mở cánh tay ra, chờ đợi cô nhào vào trong ngực của anh, nhưng cô vẫn đứng ở nơi đó, chỉ là trong mắt lăn xuống giọt nước mắt, cô gắt gao che miệng lại, quay mặt qua chỗ khác rơi nước mắt như mưa...



Ý cười nơi đáy mắt Thiệu Hiên rút đi từng chút, anh nhìn lướt qua cô, thấy Mạnh Thiệu Đình đứng ở cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch như giấy, mang theo sa sút khó tả, chỉ là sững sờ nhìn bọn họ, không nhúc nhích, không nói được một lời.