Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 376 :

Ngày đăng: 14:27 19/04/20


Cô yên lặng gật gật đầu, ra ngoài đã lâu, trên người bị gió thổi lạnh thấu, huyệt thái dương lại bắt đầu ẩn ẩn đau, trong cổ họng ngứa ngáy, nhịn mấy lần, nhưng vẫn ho lên. Cô cuống quít che miệng lại, bước chân Thiệu Hiên cũng đã ngừng lại, anh liếc nhìn cô một cái, mấp máy môi, cuối cùng lại không nói gì, chỉ bước về phía trước nhanh hơn.



"Thiệu Hiên... Khụ khụ, em... em không sao... Khụ khụ... Anh không cần lo lắng cho em... Khụ khụ..." Tĩnh Tri vừa nói, hít phải chút gió, lại ho kịch liệt hơn mấy phần. Cô ho đến mặt đỏ bừng, có chút nóng này nhìn thần sắc càng ngày càng ngưng trọng của Mạnh Thiệu Hiên. Không ngờ dư quang khóe mắt hơi lóe lên, lại chợt thấy trước sảnh cách đó không xa đứng một người.



Ánh mắt anh sâu thẳm, hình như có muôn vàn lời muốn nói ra, nhưng lại như cố gắng nhịn xuống. Trên cánh tay anh phủ một áo gió mất trật tự, áo sơ mi bên trong cởi ra hai nút áo, trong gió thu se lạnh, trên trán của anh giống như ẩn ẩn có mồ hôi hột. Anh đứng nơi cách bọn họ mười bước, chỉ là hơi mím chặt môi nhìn bọn họ, xác thực nói, là nhìn cô ở trong lòng Thiệu Hiên.



Ánh mắt của anh sâu như vậy, nồng đậm như thế, tựa hồ là mang theo sương mù vô biên, bao vây chặt lấy cô, khiến cô không thể né tránh.



Không biết dừng ho từ lúc nào, cô ghé vào trên lưng Mạnh Thiệu Hiên, che miệng nhìn Mạnh Thiệu Đình. Mà từ đầu chí cuối, anh không có tiến lên một bước, cũng chỉ nhìn cô như vậy, lại đau đớn như xé rách lòng của cô. Thiệu Hiên đi rất nhanh, vừa chuyển khúc quanh một cái, thân ảnh của anh liền dần dần không nhìn thấy ...



Hồi lâu sau cô mới cúi đầu, ngón tay che miệng không biết bị răng cắn chặt từ lúc nào, cô nhìn thấy từng mảng lớn nước đọng trên mu bàn tay mình, cô có chút hoảng hốt đưa tay sờ sờ mặt, một mảnh ẩm ướt, vì thế cô mới biết, cô lại khóc.



Trở về phòng ngủ, Thiệu Hiên đặt cô ở trên giường, lại để cho Bình Bình bưng thuốc đến. Cô một hơi uống sạch, Thiệu Hiên vội vàng cầm cây tăm trúc đâm một viên mứt táo đưa cho cô, cô nhận lấy ngậm. Nín hơi nghe động tĩnh dưới lầu, chỉ chốc lát sau, tựa hồ nghe được tiếng động cơ của xe, tâm cô căng thẳng, nhịn không được níu ga giường dưới người. Tiếng xe khởi động dần dần đi xa, cả người cô bỗng nhiên như là bị rút đi sống lưng, đột nhiên mềm nhũn ra, mắt đau nhói một mảnh. Cô cuống quít ngưỡng mặt lên, Thiệu Hiên đứng ở một bên nhìn cô hồi lâu, mới yếu ớt mở miệng; "Vừa rồi tìm không được em, Bình Bình nóng ruột gọi điện thoại cho anh hai. Có lẽ là biết em đã trở về nên anh ấy sẽ không đi lên, hôm nay anh ấy có một hội nghị quan trọng..."



"Anh đừng nói nữa." Tĩnh Tri bỗng nhiên cắt ngang lời của anh, bầu không khí trong phòng rất quái dị, cô nghiêng mặt đi, hít một hơi thật sâu: "Thiệu Hiên, anh không cần phải nói những lời này."
Anh bỗng nhiên thở dài một hơi, nhìn đôi mắt con trai giống mình như đúc, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuôi ở trong lòng, không nhịn được chống lên trán trơn bóng và no đủ của con trai, Mạnh Thiệu Hiên nghe được giọng nói của mình chậm rãi vang lên; "Con trai, có có muốn sau này vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cha không?"



Phi Đồng lập tức dùng sức gật đầu, mắt to đen lúng liếng khẩn trương nhìn anh, tay nhỏ bé cũng níu chặt ống tay áo của anh; "Cha, con muốn!"



"Vậy... Phi Đồng muốn ở một chỗ với bác không?" Anh thăm dò hỏi, chăm chú nhìn thẳng mắt Phi Đồng.



Đứa bé nhíu chặt mày, bộ dáng suy tính hồi lâu, tâm tình như có chút xuống thấp, lắc lắc đầu: "Bác cũng sẽ có con trai, Phi Đồng đã có cha."



Nhưng trong lòng lại nảy lên mấy phần không muốn, tâm tư trẻ con đơn thuần nhất, ai đối tốt với nó, ai đối với nó không tốt, nó đều biết rõ. Bác rất thương nó, còn xây hồ bơi nhỏ cho nó, nuôi một con ngựa nhỏ và bò sữa ở trong bãi cỏ, nó nói muốn đi xem, nhưng còn chưa kịp đi xem.



Nó luyến tiếc bác, cũng luyến tiếc vườn lớn xinh đẹp này, nhưng cha lại là hấp dẫn quá lớn với nó, nó... vẫn là cùng một chỗ với cha thôi.



"Vậy... Phi Đồng đi nói với mẹ, người một nhà chúng ta rời khỏi đây có được không? Mua một ngôi nhà lớn xinh đẹp, cũng xây vườn hoa xinh đẹp như vậy. Sau đó mẹ và Phi Đồng, còn có cha liền ở cùng một chỗ, không bao giờ tách ra nữa được không?"