Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 400 :
Ngày đăng: 14:27 19/04/20
Vành mắt Bình Bình đỏ lên, tức giận tiến lên đẩy Mạnh Thiệu Hiên ra: "Anh hoàn toàn không yêu chị ấy! Nếu anh yêu chị ấy, sao nỡ đánh chị ấy được chứ!"
"Ai nói tôi không yêu cô ấy? Tôi coi trọng cô ấy còn hơn mạng của Mạnh Thiệu Hiên tôi! Nếu như tôi không yêu cô ấy, tôi sẽ nổi trận lôi đình khi nhìn thấy cô ấy và anh hai khanh khanh ta ta ư! Cô ấy đã biết tôi không thích cô ấy trở về Tĩnh Viên, cô ấy đã biết trong lòng tôi để ý sự tồn tại của Tĩnh Viên và anh hai, vậy vì sao cô ấy còn muốn trở về? Vì sao cô ấy không nghĩ cho tôi? Cô ấy là vợ của tôi, lại phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, chẳng lẽ tôi không thể tức giận ư?"
"Mạnh Thiệu Hiên! Tôi đã nói, tôi và Tĩnh Tri rất trong sạch! Từ sau khi quay lại với chú, tôi và cô ấy không có phát sinh chuyện gì, chú có thể nói xấu tôi, nhưng chú không thể nhục nhã, giẫm đạp Tĩnh Tri như vậy. Chú nói cô ấy một lần, tôi liền đánh chú một lần!"
Mạnh Thiệu Đình tức giận gần như mất đi lý trí, lại đánh mấy quyền ra, mặt Thiệu Hiên đỏ sưng xanh tím một mảnh, anh ta không trốn, chỉ đờ đẫn mở to mắt, lại không có tiêu điểm...
"Thiệu Đình... Quên đi, đừng đánh..." Giọng nói Tĩnh Tri khàn đến dọa người, cô tiến lên một bước lúc Mạnh Thiệu Đình muốn ra tay lần nữa, đứng ở giữa hai người, nhẹ nhàng đè tay Thiệu Đình xuống. Ánh mắt cô trống rỗng, nước mắt tách tách xuống: "Thiệu Đình đừng đánh, là lỗi của em, đây hết thảy đều là vì em. Nếu như em không trở về đây, nếu như em cố chấp dẫn Phi Đồng đi, hết thảy đều sẽ không phát sinh. Là vì em quá tiện, là vì lòng em quá tham lam, là em không bỏ Tĩnh Viên xuống được, là do em không ngừng dây dưa, là em làm ra chuyện khiến Thiệu Hiên hiểu lầm, không trách anh ấy được. Anh ấy giận em là đúng, đổi lại là em, em cũng sẽ tức giận..."
"Tĩnh Tri -- anh ta đánh em, em còn nói chuyện giúp anh ta..."
"Nhị thiếu, đây là chuyện giữa hai người chúng tôi, không quan hệ với người ngoài. Một lát Phi Đồng tỉnh, xin anh để An Thành đưa thằng bé về giúp em. Cảm ơn, em và Thiệu Hiên cáo từ trước."
Thẳng đến khi cô lên xe của anh, sau khi anh thử thăm dò gọi tên của cô, ánh mắt của cô bình tĩnh nhìn về phương xa, chậm rãi mở miệng: "Hơn một tuần nữa, quản lý muốn em đến chi nhánh công ty hỗ trợ phiên dịch, bởi vì phải đi nửa tháng, nên em vẫn chưa trả lời, xế chiều hôm nay em định đi tới chỗ quản lý xin đến chi nhánh công ty. Đây là lần đầu tiên em độc lập xử lý một nhiệm vụ quan trọng, cũng là cơ hội rèn luyện khó có được, cũng đúng lúc để cả hai chúng ta bình tĩnh lại một chút, vì thế..."
"Tĩnh Tri, em đang giận anh đúng không?" Tay nắm tay lái của anh bỗng nhiên siết chặt, xe đột nhiên dừng ở ven đường, khiến cho phía sau vang lên một chuỗi tiếng kèn chói tai, nhưng anh giống như là không có nghe được, nắm cánh tay của cô, ép buộc cô nhìn mình.
Anh nôn nóng và sợ hãi, anh bất an giống như trẻ con mất đi trân bảo, ép cô tập mãi thói quen mềm lòng, thế nhưng lần này cô không tính nuông chiều nữa.
Anh đã mất đi lý trí, nếu như tiếp tục nghi ngờ và cãi vả như vậy, chỉ có thể càng ngày càng hỗn loạn. Không bằng dứt khoát tách ra một thời gian, khiến anh tỉnh táo suy nghĩ lại một chút cũng tốt, rốt cuộc bọn họ nên tiếp tục như thế nào.
"Không phải vấn đề tức giận hay không tức giận. Thiệu Hiên, em và anh đều là người trưởng thành, suy nghĩ vấn đề không thể đơn giản như thế nữa. Không phải anh tát em một cái, em liền dỗi muốn rời nhà trốn đi, cũng không phải em tức giận, anh dỗ dành em một chút, em liền hồi tâm chuyển ý. Có một thì có hai, vấn đề giữa chúng ta không ở mặt ngoài, mà ở tầng sâu bên trong, nghi ngờ và tranh cãi không có tác dụng. Em bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, anh cũng nên bình tĩnh suy nghĩ lại đi, suy nghĩ một chút rốt cuộc nguyên nhân khiến chúng ta biến thành như vậy là cái gì."
"Nói nhiều như vậy, em chỉ là muốn rời khỏi anh mà thôi."