Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 407 :
Ngày đăng: 14:27 19/04/20
Xoay người, mở cửa.
Lại nghe được tiếng bước chân dồn dập ở phía sau, theo sau đó là thắt lưng bị một đôi tay rắn chắc vững vàng ôm lấy, cần cổ có hơi thở ấm áp rõ ràng truyền đến. Cằm anh đặt ở đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ xát, mà một đôi tay ở bên hông kia, lại buộc chặt từng chút một.
Vai Tĩnh Tri chậm rãi thả lỏng, hơi thở dài một hơi.
"Bà xã, em không dẫn anh về nhà sao?" Giọng nói Thiệu Hiên có hơi khàn khàn, tim của anh đập thình thịch theo nhịp tim của cô.
Nhiệt độ cơ thể anh nóng hổi, nhưng cô lại lạnh, khi xoay người lại trong gông cùm xiềng xích của anh, yên lặng không gợn sóng nhìn anh: "Thiệu Hiên, chúng ta về nhà, em có mấy lời muốn nói với anh."
"Nói cái gì?" Anh cười tươi sáng, hơi nhún vai, cúi đầu nhìn cô, sợ hãi đang sinh sôi tràn ngập trong lòng.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng cắn khớp hàm, trong lòng giãy giụa muốn cô không nên nói lời khó chịu, nhưng vẫn thật sự mở miệng: "Thiệu Hiên, em... em không..."
"Chờ một chút Tĩnh Tri!" Mạnh Thiệu Hiên như là không nghe thấy lời của cô. Anh vỗ trán, hoang mang rối loạn xoay người sang chỗ khác, đi mấy bước tới sau bàn làm việc: "Tử Tích muốn anh gửi cho anh ta một phần văn kiện khẩn cấp, em chờ một chút!"
Tĩnh Tri chán nản buông thõng vai xuống, dũng khi khó lấy được, bỗng nhiên biến mất vô ảnh vô tung. Cô có chút tiếc nuối, nhưng lại thở dài một hơi, đà điểu nghĩ, có thể kéo dài một lúc cũng tốt.
Tô Linh liếc mắt nhìn anh một cái, dương dương đắc ý gật gù, Mạnh Thiệu Đình bị cô chọc tức đến sắc mặt trắng bệch. Hơn một lúc lâu sau, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, bắt chước miệng của cô: "Một cô bé đáng chết, bôn ba theo đuổi
một người đàn ông, đuổi không được liền khóc chết đi sống lại, thiếu chút nữa khóc rơi cả máy bay, thật sự quá mất mặt rồi á ~~~~!"
"Anh -- Mạnh Thiệu Đình! Anh khốn kiếp, có ai như anh không? Tôi tốt bụng tới giúp anh, anh còn vạch trần vết sẹo của tôi! Nhà họ Mạnh các người, không có ai tốt hết! Anh ta cự tuyệt tôi, đó là do anh ta có mắt như mù, có mắt không nhìn được ngọc tốt, là anh ta mắt chó nhìn người thấp, là do mắt anh ta mù, là do anh ta không có đầu óc, là do anh ta..."
"Anh ta tệ như vậy, sao cô còn thích chết đi sống lại làm gì? Chẳng lẽ cô cũng không có đầu óc sao?" Mạnh Thiệu Đình thấy mắt cô đục đỏ ngầu, một bộ dáng muốn khóc lên, miệng không khỏi mềm nhũn mấy phần: "Linh Linh, anh ta cự tuyệt cô là chuyện tốt, dù sao anh ta đã đính hôn, hơn nữa anh ta thực sự không thích hợp với cô."
"Sao lại không thích hợp với tôi? Anh không biết nam nữ ở chung sẽ bù đắp cho nhau ư?" Tô Linh trừng đôi mắt to, miệng khẽ méo, hình như là thực sự muốn khóc lên.
"Con người như anh ta rất phức tạp, ngay cả tôi đều nhìn không thấu. Nếu như cô ở cùng một chỗ với anh ta, sẽ có hại ..."
"Anh đố kị! Bởi vì anh nông cạn, vì thế anh đố kị người ta phức tạp!" Trong lòng Tô Linh không thoải mái, không thích người khác đánh giá anh ấy như vậy. Ai lại có thể phức tạp từ khi còn nhỏ chứ? Nếu như anh ấy giống như Mạnh Thiệu Đình, từ nhỏ đến lớn đều được người nâng niu, sao anh lại có bộ dáng thâm trầm nội liễm như bây giờ?
"Được rồi, được rồi, tôi nói không lại cô, đợi một lúc ký giả sẽ tới ngay. Linh Linh, cô đi trang điểm lại một chút đi." Mạnh Thiệu Đình thấy bộ dáng hùng hổ của cô, nhưng đáy mắt lại lộ ra sầu bi nồng đậm, có chút không đành lòng, liền bỏ qua đề tài này.