Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 409 :

Ngày đăng: 14:27 19/04/20


Nếu cô chết tâm, anh sẽ không quan tâm cứ giữ lấy cô như vậy, chờ đợi cô ở trong năm tháng dài dằng dặc, để cô dần dần quên mất người kia, ở cạnh anh cả đời...



Gió lạnh hỗn loạn xen lẫn bông tuyết tùy ý chơi đùa trên mặt, cô lại như mất đi cảm giác. Ở trong bông tuyết trắng bay đầy trời, như ngàn vạn con đom đóm bay dưới vầng sáng màu vàng nhạt, cô giống như nhìn thấy anh, đi từng bước đến trước mặt cô.



"Tĩnh Tri, anh tới đón em về nhà, đón em trở về Tĩnh Viên..."



Tuyết rơi xuống tóc trên vai anh, nhưng đôi mắt lại như là ngôi sao lấp lánh, lóe ra ánh sánh ấm áp. Anh đứng ở đó mỉm cười nhìn cô, áo gió màu đen bay lượn phần phật ở trong gió tuyết, thân thể cao to giống như là cây quế lan nở rộ ngược gió, sinh sôi mạnh mẽ ở trong đêm rét lạnh. Cô mờ mịt mở to hai mắt, ngón tay buông lan can ra, bỗng nhiên vươn về phía không trung hư vô. Hai má cô đỏ đậm, giống như đã mất đi thần trí, nước mắt chưa từng rơi xuống cũng đã đông lại ở lông mi khóe mắt...



Mạnh Thiệu Hiên đứng ở phía sau của cô, nghe được giọng nói nho nhỏ của cô, kiên quyết và xa xôi chậm rãi vang lên. Vốn gió vừa thổi sẽ làm tản mát tiếng nói của cô, nhưng anh lại như là sét đánh giữa trời nắng, lập tức phá vỡ tất cả mong ước của anh. Thân thể Thiệu Hiên hơi lay động một cái, tuyệt vọng và đau thương nồng đậm nhanh chóng trở thành thành nản lòng thoái chí vô biên vô hạn.



Sao anh còn trở về chịu giày vò không dành cho con người như vậy làm gì? Anh còn sống tạm bợ như vậy để làm gì? Vì sao anh phải làm việc cả ngày lẫn đêm chứ? Anh móc tim móc phổi yêu cô, chính là vì một kết quả như vậy ư?




Lúc nhảy xuống bậc thềm, chuẩn bị lên xe ô tô, có người đứng ở trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi. Anh đứng trước mặt cách cô hai bước, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, áo sơ mi và quần đều là màu đen, lại làm cho người ta có một loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng, khiến cô không nhịn được liền ngạc nhiên trong chốc lát.



Mà anh như là đã nhìn quen vẻ mặt này, lãnh ngạo mở miệng, giọng nói như là suối lạnh trong núi, rút đi hơn phân nửa khí trời nóng bức kia: "Bạn học, xin hỏi tới học viện tài chính thì phải đi như thế nào?"



Cô ngốc lăng hồi lâu, luống cuống tay chân một hồi mới chỉ rõ đường. Anh hơi gật đầu, kiêu ngạo nói cám ơn, lập tức xoay người rời đi, mà cô vẫn đứng ở nơi đó. Một trận gió thổi tới trên đỉnh đầu, cánh hoa ngọc lan bay lả tả, rơi xuống dính vào trên bả vai cô. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng biến mất từng chút của anh, bỗng nhiên cảm thấy, hình ảnh Phó Tĩnh Tri không buồn không lo và ngây thơ ngốc nghếch trẻ tuổi kia giống như đã biến mất sạch sẽ vào trong lúc đó...



Lần thứ hai thấy anh là ở hội trường của trường, anh mặc đồ vest, thắt cà vạt nghiêm túc, trầm ổn và không bị gò bó, diễn thuyết ở trước mặt mấy ngàn người.



Vô số ánh mắt dưới đài nhìn anh đứng trên bục giảng nói năng bất phàm, cô ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sổ, nhìn không nháy mắt. Anh bỗng nhiên chọn cô đứng lên trả lời vấn đề, nhưng cô vẫn ngẩn ngơ ngồi đó, một lúc lâu sau vẫn không phản ứng kịp. Khóe môi anh nâng lên một nụ cười châm chọc, trong hội trường cười to ầm ầm, rất nhiều cô gái đều nhìn về phía cô, khuôn mặt mang theo vẻ hiếu kỳ và trêu tức. Cô cúi đầu, mặt nóng phát sốt, thẳng đến khi diễn thuyết kết thúc, cũng không liếc nhìn anh một cái nào nữa. Tiếng vỗ tay như tiếng sấm, vô số cô gái cầm vở chen chúc chạy lên bục giảng. Cô mờ mịt bị người cuốn tới, vở trong tay còn chưa kịp đưa tới để anh một kí tên, liền bị cô gái trang điểm xinh đẹp đẩy ra khỏi vòng vây. Cô đứng ở ngoài vòng tròn của mọi người, cô cứ nhìn anh như vậy, trong lòng dần dần chua xót.