Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 421 :
Ngày đăng: 14:28 19/04/20
Khuôn mặt anh vẫn trẻ tuổi như trước, lại không phải vẻ ngây ngô non nớt, trong ánh mắt kiên nghị lộ ra gánh vác và trách nhiệm của đàn ông, cuối cùng anh lựa chọn làm cho mình trưởng thành lên, mặc dù trưởng thành này khiến chính mình trả giá lớn tàn khốc như vậy, thậm chí còn hi sinh tình yêu và lý tưởng của mình, nhưng anh sẽ không hối hận.
"Thiệu Hiên, chú có biết chú đang nói cái gì hay không? Lựa chọn của cô ấy là chú, cô ấy cũng không phải hàng hóa, có thể tùy tiện nhường tới nhường lui..."
"Anh hai!" Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên đứng lên, thân hình cao gầy của anh nhìn như đơn bạc, lại lộ ra mấy phần quyết tuyệt, nhưng trên khuôn mặt như ngọc lại không còn do dự và mất mác nữa. Một đôi mắt sáng rực, quét đi sương mù lúc trước, anh khẽ nhếch cằm, lại cười rất tà khí: "Anh hai, Mạnh Thiệu Hiên em không phải là người cầm lên được nhưng không bỏ xuống được. Hơn nữa, em cũng không muốn lại lừa mình dối người nữa, cũng không cần phải tiếp tục lừa mình dối người làm gì! Em cũng không thể nhìn cô cả ngày sầu não không vui, bệnh nặng không dậy nổi? Huống chi, lần này em không thể không đi Việt Nam, mặc kệ sống hay chết! Thế nhưng, nếu như em chết, chẳng phải cô ấy sẽ rất đáng thương ư? Anh hai, em không phải nhường cô ấy cho anh, em cũng không có tư cách điều khiển suy nghĩ trong lòng của cô ấy, em yêu cô ấy, dù là hiện tại hay là tương lai, em vẫn yêu cô ấy như trước, sẽ không ít hơn anh một chút nào, thế nhưng cô ấy không yêu em."
Anh nói đến đây, nụ cười vẫn hơi ảm đạm xuống một chút, nhưng ngay sau đó anh liền dùng sức lắc lắc đầu, khóe môi nâng lên lúm đồng tiền mê người khiến người ta không mở mắt nổi: "Vì thế, không phải em nhường cô ấy cho anh, em cũng tuyệt đối không nhường cô ấy cho anh. Nếu như em có thể yên lành trở về từ Việt Nam, em nhất định vẫn muốn cạnh tranh công bằng với anh một lần! Nếu như đến lúc đó, cô ấy vẫn cần anh, em sẽ buông tay, dù sao cũng có con trai rồi, em cũng không quá thua thiệt."
Anh cười hết sức rực rỡ, nhưng rực rỡ này có chút hơi quá, nên thoạt nhìn có chút thê lương.
Mạnh Thiệu Đình nói không ra lời, anh chỉ là dùng ánh mắt đánh giá mới nhìn Mạnh Thiệu Hiên. Hồi lâu sau, lại chậm rãi mỉm cười: "Thiệu Hiên, sĩ biệt tam nhật(1), thật sự phải nhìn với cặp mắt khác xưa, chú thay đổi!"
"Người đều sẽ thay đổi." Mạnh Thiệu Hiên không sao cả nhún nhún vai: "Anh hai, xin anh sắp xếp người giúp em, tận lực đả thông mấu chốt một chút, em hi vọng ngày mai sẽ có thể xuất phát!"
Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi buông tay ra, trên mặt nở nụ cười nặng nề, rực rỡ nhưng lại thê lương. Anh không có liếc nhìn Thiệu Đình một cái nào nữa, xoay người yên lặng đi ra khỏi phòng.
Trên đường lái xe đi đến bệnh viện, anh gần như là một đường chạy như bay. Lời nói của Thiệu Hiên còn đang không ngừng xoay quanh trong đầu anh, cô ấy rất nhớ anh, vẫn... luôn rất nhớ anh...
Trong lòng không thể khống chế được sự kích động và ngọt ngào, gần như liền lan tràn ra. Anh hận không thể lập tức chắp cánh bay đến bên cạnh cô, không bao giờ muốn buông tay cô ra nữa! Hóa ra không phải chỉ có một mình anh thống khổ, khi anh nghe được cô gọi tên anh vào đêm hôm đó, anh nên tỉnh táo lại, trong lòng cô có anh, vẫn luôn có!
Giống như là trong lòng anh cũng có cô, cho tới bây giờ vẫn luôn có.
Chú thích:
(1) Sĩ biệt tam nhật: Câu này ngày xưa khi bạn cũ gặp nhau thấy thay đổi và khác nhiều quá (thay đổi theo chiều hướng tăng tiến), đối thủ cạnh tranh khi gặp nhau mới ngửa người ra vì người đó đã thay đổi quá nhiều