Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 425 :
Ngày đăng: 14:28 19/04/20
Mạnh Thiệu Tiệm lui về phía sau từng bước một, vẫn thật sự hung hăng quay mặt qua chỗ khác, lảo đảo xoay người đi ra. Mặc kệ bà ta nằm ở nơi đó, mặc cho mẹ của anh, người mẹ sinh anh nuôi anh, lại coi anh như lũ lụt mãnh thú, nằm lẻ loi một mình, toàn thân co quắp ở nơi đó...
Mạnh Chấn Tông ở trên giường bệnh, sau khi nghe được con lớn nhất chính miệng kể ra tin tức, cuối cùng chịu không nổi đả kích này, hơi chống đỡ trong chốc lát, liên tục than thở mấy tiếng "Gia môn bất hạnh" mới tức giận ngất đi. Ông vốn là bệnh cũ quấn thân, người dạo một vòng ở quỷ môn quan, miễn cưỡng bảo vệ tính mạng, lúc này nghe tin tức làm cho người ta sợ hãi như thế, đương nhiên là không chịu nổi. Đợi cấp cứu tỉnh lại lúc nửa đêm, cũng đã như đèn cạn dầu, miễn cưỡng kéo dài qua ngày mà thôi.
Vài ngày sau, rốt cuộc bà Mạnh cũng tỉnh lại, liền cảm thấy có điểm gì là lạ, bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của bác sĩ và y tá trong phòng bệnh khiến trong lòng bà ta kinh hoàng. Đầu tiên là nghĩ đến Thiệu Đình, há mồm muốn hỏi, lại phát hiện mình không nói được một chữ rõ ràng, hơn nữa từ khóe miệng đến cổ đột nhiên bị nước bọt dính ướt sũng, bà ta trợn to mắt, lại nói mơ hồ không rõ mấy câu, âm thanh phát ra lại khiến cho bản thân phải giật nảy mình!
Y tá thấy tình hình bà ta không đúng, cuống quít cầm khăn tay qua lau nước miếng cho cô. Bà Mạnh không quan tâm, vẫn nói ú ở như trước, y tá mơ hồ nghe được một chữ "gương", không khỏi có chút khó xử. Cô nhìn bà Mạnh, lại nhìn sang bác sĩ, không biết nên làm thế nào cho phải. Bà Mạnh lại bỗng nhiên đẩy cô ra, liều mạng gào lên muốn lăn xuống giường...
Bác sĩ thấy thế, chỉ đành nói: "Lấy cái gương cho bà ấy đi, sớm muộn cũng sẽ biết chuyện này thôi."
Y tá giơ gương để ở trước mặt bà Mạnh, tuy trong lòng bà Mạnh đã có sự chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy "quái vật" trong gương, cái miệng lệch sang một bên, nước bọt không ngừng chảy xuống, vẫn la hét một tiếng như người điên, chuyển tay nắm lấy cái gương phía trước ném xuống dưới đất. Y tá không giữ nổi
Cô lên tiếng trả lời xoay người lại, trên mặt không trang điểm phấn son còn lộ ra nụ cười ngọt ngào, đôi mắt xinh đẹp liếc anh một cái, khóe miệng liền nhếch lên, lúm đồng tiền đẹp mắt nở rộ ở trên má cô, giọng nói của cô dịu dàng và dễ nghe. Chỉ là anh vừa nghe được giọng nói của cô, vừa nhìn thấy cô cong mắt cười nói, anh thật cảm thấy lúc này mình cứ như vậy chết đi cũng đáng!
"Anh chờ một chút, em cắm bó hoa này xong liền mang qua." Cô lại cười với anh, nụ cười rực rỡ và sáng ngời, giống như là lúc bọn họ vừa mới kết hôn, cô trẻ tuổi đầy sức sống giống như đóa hoa mới nở, mặc kệ khi đó anh lãnh đạm với cô như thế nào, cô cũng cứng cỏi và tích cực cố gắng tranh thủ, mặc kệ sắc mặt của anh khó coi cỡ nào, cô cũng sẽ cười với anh như vậy.
Anh không nhìn thấy cô cười với anh như vậy bao nhiêu năm rồi? Từ khi ký thỏa thuận ly hôn cho tới bây giờ, vô số ngày ngày đêm đêm, anh từng có hối hận, từng có thống khổ, từng có mất mác, từng có buông tha, nhưng may là anh vẫn thật sự tiếp tục kiên trì, kiên trì yêu cô không buông tay, kiên trì đợi được cô lần nữa cười với anh, nụ cười đầy tình yêu.
Cô cắm hoa xong, hơi lui một bước, quan sát trên dưới một phen, lúc này mới hài lòng gật gật đầu, xoay người lại đi về phía anh, vừa đi vừa nói: "Bệnh viện này của Thẩm tiên sinh thực sự là xây rất tốt, mùa đông tuyết lớn nhưng vẫn còn có hoa xinh đẹp như vậy. Thế nào? Thơm không? Mùi hương này còn dễ ngửi hơn mùi hương của nước trà nhiều! Anh nói đúng không?"
Cô nghiêng người ngồi xuống ở bên giường anh, cúi đầu đi nhìn xem băng vải quấn quanh vết thương của anh, thấy phía trên sạch sẽ trắng như tuyết, mới thở dài một hơi, thuận thế khép vạt áo của anh lại, hai má hơi hồng: "Quần áo luôn không chỉnh tề, anh bị thương, không chịu lạnh được, đừng cứ không thèm để ý như vậy."