Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 432 :

Ngày đăng: 14:28 19/04/20


Thân thể của cô bị anh xoa nắn đến gần như mềm nhũn, bàn tay sớm đã nóng lên, chui vào dọc theo áo lông dê của cô, khẽ xoa ở bên hông cô trong chốc lát, liền thô lỗ và bá đạo chui lên. Khóa áo lót sớm được anh thành thạo đẩy ra, quần áo của cô có chút chặt, bàn tay của anh không chen vào trong đồ lót của cô, cách áo ngực nắm chặt lấy mềm mại xinh đẹp của cô, chỉ là khó khăn khẽ động, sẽ khiến cô nhịn không được ngâm nga một tiếng. Ngực trắng mịn của cô hơi ưỡn cao, lại tức đến bị bàn tay của anh phủ lên. Nó rất vừa vặn với lòng bàn tay của anh, đỉnh mềm mại xinh xắn vẫn còn đang ngủ say, nhưng nhiệt độ của anh lại đánh thức nó từng chút một...



Cách một tầng vật liệu may mặc, lại giống như càng thêm mẫn cảm. Anh bắt đầu dùng sức xoa bóp, mềm mại của cô sống lại ở trong lòng bàn tay của anh, ngực trướng khó chịu, cúi đầu xuống, gục ở trên cổ của anh, hô hấp nặng nề. Động tác của anh mạnh mẽ, cô đè nén tiếng hô nhỏ hoặc cao giọng a một tiếng, khiến toàn thân anh đều căng thẳng đến khó chịu, hận không thể lập tức có thể hủy ăn vào trong bụng mới tốt!



“Tĩnh Tri... Tĩnh Tri... Anh nghĩ muốn em... Tĩnh Tri... Cho anh, có được không?” Hơi thở anh dày đặc, lại không thích chạm vào cô mà cách một tầng vật liệu may mặc, rút bàn tay ra khỏi, kéo áo lông cô xuống, muốn cởi bỏ giúp cô, trong đáy lòng cô vẫn sợ hãi chống đối với anh, không muốn anh đụng vào...



Cố nén dục vọng gần như đã dâng lên của mình, anh khàn giọng cúi đầu hôn cô hỏi...



Cô gần như xấu hổ đến khóc lên. Người này! Rốt cuộc hôm nay bị gì thế? Chẳng lẽ còn muốn cô chủ động nói với anh... cô... cô cũng muốn anh?



Thấy cô cúi đầu không nói, trong lòng anh không khỏi hơi trầm xuống, hai tay cũng rút ra khỏi áo lông của cô, không ngờ cô lại ôm chặt anh, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh... anh đi nhìn một chút, cửa phòng của chúng ta... đã khóa trái chưa...”




“Anh -- anh nhìn đủ chưa, Mạnh Thiệu Đình!” Cổ tay Tĩnh Tri bị anh siết chặt, cứ như vậy liền bại lộ ở trước mặt của anh từng chút một, cuối cùng không có cách nào lại trầm mặc nữa, không để ý rụt rè, đỏ mặt cắn môi oán hận nhìn anh, lại bị vẻ mặt của người nọ làm khiếp sợ...



Bộ dáng anh như muốn ăn sạch cô, thật sự là quá dọa người, Tĩnh Tri gần như đều không dám nghĩ tới. Đợi lát nữa, anh có thể khi dễ nghiền xương cốt cô thành bột phấn không?



“Sao có thể nhìn đủ? Dù sau này mỗi ngày đều nhìn nửa tiếng đồng hồ... Anh cũng nhìn không đủ...” Anh cười lưu manh, lúc này mới buông cổ tay cô ra. Vào lúc cô chưa kịp ôm ngực, dán môi cực nóng lên đỉnh ngực của cô, giọng nói mơ hồ không rõ nặng nề vang lên: “Không chỉ nhìn không đủ... nếm, cũng luôn luôn không nếm đủ ...”



“Mạnh Thiệu Đình!” Tĩnh Tri lập tức bưng kín mặt, cô thực sự là bị anh đánh bại! Miệng của anh còn có thể hư hỏng hơn không?



“Tĩnh Tĩnh... Tĩnh Tĩnh...” Mặt anh chôn ở giữa ngực của cô, môi nóng hạ xuống từng dấu dâu tây màu hồng nhạt trên da thịt non mềm của cô. Cô dần dần cảm giác toàn thân mình đều xông lên cảm giác tê dại không có cách nào hình dung. Không biết từ lúc nào, quần jean của cô bị anh kéo xuống, không biết từ lúc nào, người đàn ông chết tiệt này đã cởi sạch sẽ chính mình ra...