Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 474 :

Ngày đăng: 14:28 19/04/20


Tĩnh Tri lập tức ngã ngồi trên mặt đất, giữa trái tim như là phá ra một động nhỏ, có máu đặc chậm rãi thong chảy xuôi ra ngoài. Cô đau đến toàn thần đều co quắp, khổ sở chỉ muốn hung hăng đụng đầu xuống mặt đất, khổ sở đến hận không thể khiến mình chết đi. Chết rồi sẽ không cần nghĩ đến chuyện này nữa, chết rồi thì cô cũng không cần khó xử chính mình như vậy nữa!



“Em không sao chứ?” Cố Lưu Tô ngồi xổm xuống ở bên cạnh cô, nắm lấy tóc dài của mình: “Người này nghiện ma túy rất nặng, nói tám phần là thật.”



“Không có khả năng!” Tĩnh Tri lập tức mở miệng, hai mắt cô sáng quắc, giống như một loại hoa nở rộ trong bóng đêm, ánh sáng rực rỡ bức người. Cô nhìn Cố Lưu Tô, giọng nói cũng đã bình tĩnh lại: “Thiệu Đình là hạng người gì, em rất hiểu, anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy. Anh ấy coi trọng tình cảm nhất, coi trọng nghĩa khí nhất, coi trọng tình thân nhất. Thiệu Hiên là em trai ruột của anh ấy, anh ấy sẽ không ra tay với Thiệu Hiên. Trong này nhất định có hiểu lầm và âm mưu gì đó, em phải đi Việt Nam một chuyến. Không tận mắt thấy thi thể của Thiệu Hiên, cho dù là thượng đế nói anh ấy đã chết, em cũng sẽ không tín, không phải Thiệu Đình chính miệng thừa nhận với em, đánh chết em, em cũng sẽ không tin tưởng anh ấy làm ra chuyện như vậy!”



Cố Lưu Tô kéo cô đứng lên, ngắm nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên cười lớn. Bộ dáng chị ta cười rộ lên tràn đầy quyến rũ, lại làm cho người ta nhìn không thấy ghét.



“Rất tốt, chị thích phụ nữ như em, không khóc sướt mướt, không oán trời trách đất, nhận thức đúng liền kiên trì. Được rồi, Phó Tĩnh Tri, em muốn đi Việt Nam đúng không? Chị phái người đi theo em, một đường bảo vệ em.”



“Cố tiểu thư...” Tĩnh Tri cố nén sóng lớn vọt lên trong lòng, mỉm cười với chị ta: “Cảm ơn chị.”
Tĩnh Tri có chút giật mình, Cố Lưu Tô - nữ vương cường thế như vậy, nhưng lại có tâm tư như thế?



Cô vừa muốn thu hồi tầm mắt, lại thấy cả người Cố Lưu Tô đều cứng ngắc tại chỗ. Không khỏi nhìn theo ánh mắt của chị ta, lại thấy được một người đàn ông, một thân màu đen đứng ở trong hành lang chói mắt sáng sủa. Tướng mạo anh ta phi phàm, lại mang theo hơi thở khát máu cuồng ngạo, trên thảm trước mặt nằm ngổn ngang vài người, chính là mấy tên phế vật vừa rồi.



Nhưng người đàn ông kia lại giống như không nhìn thấy, trực tiếp giẫm lên đám “Thân thể” đó, chậm rãi đi tới. Thỉnh thoảng sẽ có người vô cùng thê thảm đau đớn kêu la, kèm theo tiếng xương cổ tay bị giẫm nát vang lên, nhưng người này lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn Lưu Tô, động tác dưới chân không có dừng lại chút nào. Tĩnh Tri nghe mà rợn cả tóc gáy, vô ý thức nhìn Cố Lưu Tô, lại thấy một đôi tròng mắt chị ấy sáng như sao, hàm chứa yêu mến vô biên nhìn người đàn ông kia.



“Lục Phóng...” Trong nháy mắt, giọng nói của Cố Lưu Tô liền mềm nhũn. Tĩnh Tri khiếp sợ nhìn chị ta như chim nhỏ bổ nhào tới, sau đó người đàn ông khát máu lãnh ngạo như ngọn núi kiên cố kia mở hai tay ôm lấy chị ta. Tĩnh Tri rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh ta nồng đậm ôn nhu, tâm cô co rụt lại, nghĩ đến Mạnh Thiệu Đình, lúc ánh mắt anh nhìn cô, cũng là như vậy đi?



“Không có việc gì chứ?” Lục Phóng hơi nhíu mày, kiểm tra trên dưới người phụ nữ trong lòng, lúc này mày nhíu chặt mới hơi buông ra một chút, nhưng nếp nhăn khóe môi vẫn mang theo lãnh ngạnh khiếp người như trước.