Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 477 :
Ngày đăng: 14:28 19/04/20
Tĩnh Tri gắt gao lắc đầu, lập tức khóc lên. Tiếng khóc của cô khàn khàn và thống khổ, như là tiếng tuyệt vọng của động vật phát ra khi bị nhốt: “Không có khả năng, nhìn không thấy thi thể, em sẽ không tin, em không tin!”
“Tĩnh Tri, người chết không thể sống lại, Thiệu Hiên... xác thực đã chết...”
“Vì sao anh khẳng định như vậy?” Tĩnh Tri lập tức quay mặt lại, lại bắt được hoang mang và giãy giụa lóe lên trên mặt anh. Cô liền đứng lên, lau nước mắt, nghiêm nghị truy hỏi: “Anh ấy chết như thế nào? Anh nói anh ấy đã chết, vậy anh nói cho em biết, anh ấy chết như thế nào?”
Mạnh Thiệu Đình không biết nên trả lời làm sao, anh phải nói như thế nào? Nói thuộc hạ của anh hại chết Thiệu Hiên? Nói anh em mà anh luôn luôn tin cậy, hại chết em trai ruột của anh?
Anh không nói, lại làm cho đáy lòng Tĩnh Tri sinh ra hoảng loạn nói không nên lời. Vì sao anh không trả lời? Vì sao không dám thản nhiên nói cho cô biết rốt cuộc Thiệu Hiên chết như thế nào? Anh đã chắc chắc Thiệu Hiên đã chết, vì sao không chịu nói ra lý do của anh?
“Anh nói đi, Mạnh Thiệu Đình, anh nói cho em biết, rốt cuộc Thiệu Hiên chết như thế nào?”
Cô níu lấy cổ áo của anh dùng sức lay động, thân hình cao lớn của anh giống như suy sụp già đi trong một đêm. Anh cúi đầu, mặc cô lay động, lại không nói ra một chữ nên lời.
Chính anh cũng không có cách nào chứng minh trong sạch của mình, mấy người đi Việt Nam với Thiệu Hiên, không còn ai ngoài hung thủ giết người bị cảnh sát bắt ra, mấy người còn lại khi đi trên đường đến Việt Nam với nó đều mất tích
“Em hỏi anh mấy vấn đề, không cho anh gạt em, không cho nói dối.” Tĩnh Tri bỗng nhiên mở miệng. Cô lui về phía sau một bước, nhìn ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của anh.
Mạnh Thiệu Đình bị ánh mắt và giọng nói như vậy của cô làm đau nhói, hai tay không khống chế được liền nắm chặt lại, mỗi một mạch máu trong lồng ngực
giống như đều bắt đầu tràn ngập đau đớn nói không nên lời, tựa như trái tim cứ như vậy bị người vò nát, đẩy ra, rồi vứt trên mặt đất, hung hăng giẫm một cước.
Nhưng anh không tức giận, dù cô hoài nghi anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không tức giận, bởi vì lúc này gần như chính anh cũng không thể tin, có phải Thiệu Hiên thật bị anh hại chết hay không.
Anh không có ra tay, nhưng lại là thuộc hạ thân nhất của anh ra tay, đây có gì khác nhau?
“Anh có biết một người đàn ông tên là Ngụy Nhị không?” Lòng bàn tay chợt đau nhói lợi hại, cô gần như sẽ cắn nát răng của mình. Thiệu Đình, chỉ cần anh nói một câu, cái chết của Thiệu Hiên không liên quan gì đến anh, em sẽ tin anh. Mặc kệ rốt cuộc chân tướng là cái gì, chỉ cần anh nói không phải anh, không liên quan gì đến anh, em sẽ tin anh!
“Làm sao em biết người này?” Mạnh Thiệu Đình thất kinh, anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, Tĩnh Tri lại biết nhiều như vậy.
“Anh chỉ cần trả lời em là biết hoặc không biết.” Lòng của cô bắt đầu trầm xuống, anh hỏi lại một câu như vậy, kỳ thực cũng đã là đáp án tốt nhất rồi.
“Biết.” Mạnh Thiệu Đình hơi nhếch môi, đường cong kiên nghị hiện lên trên cằm, hơi lộ ra khẩn trương.