Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 498 :

Ngày đăng: 14:29 19/04/20


Editor: May



Tĩnh Tri nghe chị nói như vậy, không khỏi liền nâng khóe môi lên. Tròng mắt cô sáng long lanh, tựa hồ chứa mừng rỡ và mong đợi nhàn nhạt. Bàn tay dán lên bụng, nhẹ nhàng xoa một chút, ngực mềm mại thành một mảnh. Bảo bối, con nhất định phải giúp mẹ, mẹ cũng không thể lại mất đi cha con...



Cố Lưu Tô lo lắng cô mang thai không ai chiếu cố, chân thành mời cô về ở cùng, Tĩnh Tri lại uyển chuyển cự tuyệt. Cô vẫn muốn ở Tĩnh Viên, đó là ngôi nhà cha để lại cho cô, cũng là lễ vật quý trọng nhất Thiệu Đình tặng cho cô. Tĩnh Viên đối với cô, giống như một cây trụ tinh thần vĩnh viễn đứng sừng sững ở nơi đó, sẽ không nghiêng đổ. Chỉ cần cô đi vào, chỉ cần cô nhìn thấy hai chữ kia, cô sẽ lần nữa đổ đầy sức lực và dũng khí.



Trang viên giống như là nơi chứa đầy suy nghĩ tốt đẹp để linh hồn cô nghỉ ngơi, Tĩnh Viên cũng là chỗ dựa lúc Tĩnh Tri bất lực nhất.




Lúc Tĩnh Tri đi ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời đầu mùa xuân đang từ từ dâng lên, trong không khí đều lộ ra mấy phần hương thơm mềm mại ôn hòa. Cô không khỏi dừng bước, cổ vũ chính mình ở trong lòng, không phải sợ, không nên buông tha. Tĩnh Tri, làm chuyện sai lầm, nên bị trừng phạt, thế nhưng chỉ cần sửa đổi, chỉ cần thành tâm thành ý sửa đổi, ngay cả ông trời cũng sẽ cho mày một cơ hội. Cô yêu Thiệu Đình, cho dù bây giờ anh cực kỳ thất vọng về cô, cho dù anh bỏ đi không muốn gặp lại cô, nhưng cô vẫn sẽ không buông tay. Giống như Cố Lưu Tô nói vậy, anh không trở lại, chẳng lẽ cô liền không thể đi tìm anh ư?



Đúng, đi tìm anh, nói cho anh biết, nói cho anh biết chúng ta có con, nói cho anh biết, cô sai rồi, nhưng cô yêu anh, cô không thể không có anh!



Cố Lưu Tô lái xe đưa cô về Tĩnh Viên, Tĩnh Tri lại liên tục nói cám ơn, Cố Lưu Tô dặn dò cô một số chuyện, lại nói ngày khác sẽ đến thăm cô, vẻ mặt không nhịn được ngọt ngào nói, hôm nay Lục Phóng hẹn chị, chị phải đi nhanh thôi.



Tĩnh Tri cũng vui vẻ cho chị, sau khi nhìn chị rời khỏi, cô mới trở về.
Tĩnh Tri cũng vui vẻ cho chị, sau khi nhìn chị rời khỏi, cô mới trở về.



Vườn lớn như vậy, im lặng đứng sừng sững ở nơi đó, vừa vào vườn liền nhìn thấy hồ thạch thật lớn. Thương Lan đình cách đó không xa, đi một khoảng liền thấy thấp thoáng ga ra giữa những lùm cây xum xuê. Tĩnh Tri đi dọc theo đường mòn lót đá cuội, chậm rãi đi tới giữa cây cối vừa tưới nước xong. Bên cạnh ga ra chính là cây cầu hình vòm và bến tàu, mấy cái thuyền nhỏ còn cột ở nơi đó, lục bình trôi trên mặt nước, thỉnh thoảng có gió xuân nhẹ nhàng thổi tới, mặt nước liền nổi lên gợn sóng. Nếu như vận khí tốt, có thể xuyên qua lục bình bị gió thổi tản ra, nhìn thấy cá chép chơi đùa trong nước. Tĩnh Tri yên lặng đứng một hồi, gió thổi qua vườn cây, phát ra âm thanh hơi nhỏ bé, càng khiến nơi này có vẻ quá mức yên tĩnh, quá yên tĩnh, làm cho Tĩnh Tri chỉ cảm thấy khổ sở nói không nên lời.



Lúc cô đi qua hồ bán nguyệt, trong lòng sẽ không bao giờ còn cảm thấy vui vẻ, Thiệu Đình sẽ không chờ cô ở trong biệt thự nữa. Lúc cô đi vào biệt thự, cũng không nhìn thấy bộ dáng anh ngồi uống trà ở trong phòng khách hoặc là anh vội vã xuống lầu, sau đó nhìn thấy cô, vẻ mặt liền rạng rỡ. Lúc cô không thoải mái, cũng sẽ không có người ôm cô, dán lòng bàn tay ấm áp ở trên bụng cô. Lúc cô khát nước vào nửa đêm, sẽ không có ai giúp cô bưng nước ấm tới, sau đó để cô mơ mơ màng màng tựa ở trên vai anh, đút cho cô uống. Lúc cô lại bốc đồng, lúc cô lại cố chấp, lúc cô lại quật cường, lúc cô lại làm việc ngốc nghếch, sẽ không còn có người bao dung cô, an ủi cô, yên lặng giải quyết hết thảy cho cô. Người đã từng nâng cô ở trong lòng bàn tay che chở, thế nhưng lúc rời đi, lại rất dứt khoát lưu loát.



Cô biết mình quá sai, mấy ngày này cô thường xuyên nghe được lời đồn đãi muôn hình muôn vẻ có liên quan đến bọn họ từ trong miệng người dân, những lời này thật sự là quá khó nghe, cô chỉ nghe được đôi câu vài lời sẽ liền tức giận nói không ra lời một lúc lâu. Cô không thể tưởng tượng, nếu như anh nghe được sẽ khổ sở đến mức nào.



Tĩnh Tri hận chính mình, hận đến gần như sắp nổi điên. Cô hận mình, nghĩ đến hành động của mình, đều sẽ cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi. Tại sao cô có thể làm ra chuyện như vậy với người đàn ông mình yêu? Tại sao cô có thể đứng chung một chỗ với một người đàn ông rõ ràng có lòng muông dạ thú như vậy, đi tổn thương sâu người mình yêu như thế?